CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 485

Mặc Trì không biết nên nói thế nào với Vu Tiểu Xuân về chuyện

người bạn thân của cô ấy có thể sẽ không bao giờ còn cơ hội lên lớp nữa.

Vu Tiểu Xuân lại nói tiếp: “Tuy nhiên sức khỏe của Tư Tồn vẫn là

quan trọng nhất, học tập chỉ là thứ yếu thôi. Tốt nghiệp muộn nửa năm
cũng không có gì to tát cả. Chỉ có điều sau khi tốt nghiệp, em phải về quê.
Từ Chiết Giang tới thành phố- này xa như thế, không biết sau này chúng
em có còn cơ hội gặp lại không”.

Sắc mặt Mặc Trì đột nhiên tái mét, tim đập dồn dập. Còn thành phô"

này lại cách nưốc Mỹ muôn núi ngàn trùng. Nếu Tư Tồn thật sự phải đi, có
thể họ sẽ không có cả cơ hội gặp mặt... Mặc Trì lại trầm mặc. Vu Tiểu
Xuân thấy sắc mặt anh thay đổi, liền nghi hoặc hỏi: “Anh làm sao thế?”

Mặc Trì lắc đầu: “Anh không sao. Anh phải về đây. Nếu có thời gian,

em hãy tới bệnh viện thăm cô ấy. Cô ấy nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện
X, phòng XX”.

Vu Tiểu Xuân nhìn theo bóng lưng của Mặc Trì, trong lòng cô bỗng

thấy không yên. Cô nhất định phải tới thăm Tư Tồn.

Bệnh tình của Lý Thiệu Đường thay đổi thất thường. Bác sỹ nói hiện

tại tình hình của ông ấy rất không ổn định. Tâm trạng lại giống như một
quả bom hẹn giờ, sẵn sàng bùng nổ lấy đi tính mệnh bất cứ iúc nào. Bác sỹ
đề nghị, hãy cố gắng để Lý Thiệu Đường ổn định tinh thần, đợi sức khỏe có
chuyển biến tốt mới có thể trở về Mỹ. Điều kiện sức khỏe của ông ấy
không thích hợp ngồi máy bay đường dài, nhưng nếu cứ kéo dài như hiện
tại thì tình hình sẽ còn tồi tệ hơn rất nhiều. Lúc đó dù có muốn đi cũng
không được.

Tuy toàn thân Lý Thiệu Đường bất động nhưng thần trí lại tỉnh táo

hơn bất cứ ai. Ông ta tha thiết nhìn Tư Tồn với ánh mắt như muốn van nài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.