Một ông già cố chấp như vậy bây giờ lại nhìn con gái mình với ánh mắt cầu
xin.
Tư Tồn nhìn vào ánh mắt đó, trong lòng thấy vô cùng khó chịu. Cô
chạy tói nhà vệ sinh lén lau nước mắt. Cô sao có thể hận Lý Thiệu Đường
nữa. Ai bảo ông ta là ba ruột của cô chứ?
Thủ tục ra nước ngoài của Tư Tồn được giải quyết vô cùng nhanh
chóng. Lý Thiệu Đường có quốc tịch Mỹ, vì vậy thủ tục của Tư Tồn cũng
không có gì khó khăn, chỉ cần đợi một thời gian ngắn là được.
Hôm đó, sau khi Tư Tồn giúp Lý Thiệu Đường vệ sinh xong, cô mang
chiếc ga giường bẩn thỉu xuống tầng dưới. Trên cầu thang, cô gặp Mặc Trì.
Tư Tồn lặng người đi. Cô vứt ga giường sang một bên, lao ngay vào lòng
anh khiến anh suýt nữa ngã ra đằng sau. Mấy ngày nay, cô luôn bận rộn
chăm sóc Lý Thiệu Đường, Mặc Trì cũng không dám tới làm phiền, Đã nửa
tháng nay họ không gập gỡ nhau rồi. Tư Tồn siết chặt anh trong vòng tay,
nước mắt rơi như mưa, chỉ sợ anh lại xa cô lần nữa.
Mặc Trì chăm chú nhìn cô. Cô đã gầy đi nhiều, sắc mặt nhợt nhạt,
khuôn mặt góc cạnh hơn trước. Tư Tồn ngẩng đầu len, hai tay vuốt ve
khuôn mặt anh: “Mặc Trì, chúng mình phải làm sao bây giờ?”
Mặc Trì nắm chặt tay cô, đặt lên bờ môi anh. Một lúc lâu sau anh mới
nói một cách khó khăn: “Ở Mỹ ông ấy không có người thân. Em là con gái
duy nhất của ông ấy. về lý, về tình, em đều nên đi cùng ông ta”.
Tư Tồn nhìn Mặc Trì hỏi lại: “Anh cũng tin vào đống lý luận đó sao?
Bắt em phải vì đại cục sao? Chẳng nhẽ vì ông ta là khách quý của thành
phố mà họ có quyền chia rẽ chúng ta?”
Cổ họng Mặc Trì như nghẹn lại. Anh lắc đầu khó khăn và nói: “Nếu vì
điều đó thì chắc chắn anh sẽ mang em bỏ trốn, cũng không cho phép em
cùng ông ta tới Mỹ”.