Thị trưởng Mặc ra hiệu cho Trần Ái Hoa dừng lại. Ông dùng lí lẽ nói
với Mặc Trì: “Thẩm Quyến thật sự là vùng đất có hi vọng, nhưng cũng là
nơi vô cùng tàn khốc. Ớ đó, người ta không nói là “làm việc” mà gọi là
“làm thuê”. Ngày ngày công nhân phải làm thêm giờ, họ còn không có gì
bảo đảm”.
“Con không sợ”, Mặc Trì ương bướng nói.
“Nếu muốn làm trong các ngành kĩ thuật thì đều phải là thợ có kinh
nghiệm, ngoài ra Nhà nước còn hoan nghênh sinh viên mới tốt nghiệp tới
xây dựng đặc khu mới. Nhưng sức khỏe con không tốt, con lại mới chỉ học
tới cấp hai...”, Thị trưởng Mặc tiếp tục phân tích.
“Con biết”, Mặc Trì đáp cụt lủn.
Thị trưởng Mặc đành bất lực: “Ai dà...”
Không đợi ba nói tiếp, Mặc Trì nói chắc như đinh đóng cột: “Ba mẹ,
con đã quyết định rồi!”
Trần Ái Hoa lại sốt sắng, Thị trưởng Mặc đưa mắt ngăn bà lại, rồi
quay người mở ngăn kéo lấy ra ba cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Mặc Trì: “Ba
và mẹ con không tích lũy được nhiều, tất cả chỉ có bấy nhiêu. Nếu con
muốn đi thì hãy mang theo số tiền này”.
Mặc Trì đẩy ba cuốn sổ tiết kiệm về phía ba, lớn tiếng nói: “Ba! Ba có
còn coi con là người nhà họ Mặc không? Con trai nhà họ Mặc phải dùng
đến tiền tích lũy của ba mẹ mới có thể phiêu bạt sao?”
Thị trưởng Mặc và Trần Ái Hoa cùng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Thị
trưởng Mặc mới thở dài: “Thôi, tất cả tùy con vậy”.
Hai ngày sau, Mặc Trì tiễn ba mẹ ra bến tàu. Sau hôm đó, anh đeo một
chiếc ba lô gọn nhẹ, tay chống nạng và bước lên chuyến tàu tới Thẩm