Trần Ái Hoa đều không phải là người của thành phố X. Họ tới đây vì công
việc và rời đi cũng vì công việc. Đối với những người cả đời đi theo Cách
mạng như họ thì đây là điều cực kì hiển nhiên. Thành phố X là quê hương
thứ hai của Mặc Trì. Anh đến đây từ năm mười tuổi và đã trải qua những
thời khắc đẹp đẽ, cũng như những giây phút bi thảm nhất ở nơi đây. Quan
trọng hơn cả, ở nơi đây, anh đã tìm thấy một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Không giống như ba mẹ mình, anh dành tình cảm đặc biệt cho thành phố’
này. Căn nhà mà gia đình họ Mặc đang ỡ cùng toàn bộ vật dụng trong nhà
đều là tài sản quốc gia. Thị trưởng Mặc được thăng chức chuyển tới nơi
khác, đương nhiên căn nhà phải giao lại cho Nhà nước quản lí.
Mặc Trì đóng gói lại toàn bộ sách vở. Thư phòng vốn rộng lớn bỗng
nhiên trống không. Anh nhớ lại đêm mưa gió năm nào, Tư Tồn giống như
một chú cún con bị thương trốn vào góc thư phòng, tay ôm lấy một cuốn
sách và không ngừng run rẩy. Đây cũng là nhà của Tư Tồn, nếu sau này cô
ấy quay lại, chắc sẽ không thể tìm về nhà được nữa.
Vào buổi tối trước ngày khởi hành, Mặc Trì tới gõ cửa phòng ba mẹ.
Vợ chồng Thị trưởng Mặc đang bận rộn thu dọn đồ đạc. Mặc Trì chổng
nạng bưốc vào, đi tới trước mặt ba mẹ và nói: “Ba, mẹ, con không muốn tới
làm ở Phòng Dân chính tỉnh”.
“Cả nhà mình đều chuyển đi, con định một mình ở lại đây sao?”, Trần
Ái Hoa kinh ngạc hỏi.
“Con sẽ không ở lại đây. Con đã gửi đơn từ chức tới Cạc Dân chính”,
Mặc Trì bình tĩnh đáp.
“Từ chức ư? Con định đi đâu?”, Thị trưởng Mặc cũng không khỏi
kinh ngạc. Ông công tác ở cơ quan đã hai mươi năm ròng nhưng lần đầu
tiên mới nghe đến hai chữ “từ chức”.
“Con đi Thẩm Quyến”, Mặc Trì trả lời ngắn gọn.