“Được thôi”, Cruise nói bằng tiếng Trung.
Trần Thấm đi lên phía trước theo thói quen công việc và nói với
Cruise bằng tiếng Trung: “Thưa ngài, mời đi về bên này.”
Cruise đi theo Trần Thấm tới phòng trưng bày, Mặc Trì và Tư Tồn
chầm chậm theo sau. Lý Chí Phi và vài nhân viên cốt cán khác trong công
ti cũng đi cùng. Hai người trong lòng đều chất chứa nhiều điều muốn nói,
nhưng lúc này tuyệt đối không phải là hoàn cảnh phù hợp để giãi bày.
Sau khi tham quan xong công xưởng, Cruise hài lòng nói: “Ông Mặc,
công xưởng của ông có quy mô rất lớn, sản phẩm cũng rất tốt. Sau khi quay
về chúng tôi sẽ nhanh chóng fax hợp đồng gửi tới quý công ti”.
Trần Thấm quay sang mỉm cười với Mặc Trì. Nói người Mỹ có hiệu
suất làm việc rất cao quả là không phải nói suông.
Nụ cười hội ý đó của Trần Thấm không thể qua được mắt Tư Tồn.
Thoáng chốc, khuôn mặt cô như phủ lên một lớp băng giá. Mặc Trì và Trần
Thấm tiễn họ tới cổng công ti, Cruise đột nhiên hào hứng nói: “Ông Mặc,
hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Tôi rất thích Trung Hoa, Thẩm Quyến
rất đẹp, nghe nói Bắc Kinh còn đẹp hơn. Ngày mai chúng tôi sẽ đi Bắc
Kinh, sau đó mới quay lại Mỹ, do đó có thể phải trễ vài ngày mới liên hệ
được với phía các ông”.
Thấy Cruise có phần hơi nhiều ỉời, Tư Tồn vẻ không vui nói:
“Cruise”.
Sắc mặt Mặc Trì lập tức thay đổi. Ngày mai Tư Tồn đã đi rồi. Anh
nhìn cô như thể ánh mắt ấy sẽ giữ được cô lại. Tư Tồn bắt gặp ánh mắt ấy,
trong lòng vô cùng xúc động. Từ lúc gặp lại đến giờ, họ vẫn chưa có co’
hội nào để nói với nhau một lời riêng tư, những điều muốn nói đều ngưng
lại trên ánh nhìn của đôi mắt.