Mặc Trì thấy toàn thân chấn động. Tên Tây mũi lõ này lại dám đuổi
anh đi. Anh nhìn Tư Tồn, cả gương mặt hiện lên nỗi đau khổ, tuyệt vọng.
Tư Tồn thở dài, nói: “Mặc Trì, hành trình của bọn em đã được lên lịch từ
trước rồi, không thay đổi được. Anh về đi”.
Trái tim Mặc Trì như vỡ thành ngàn mảnh. Nếu hôm nay anh rời khỏi
đây, cơ hội gặp lại Tư Tồn sẽ khồng bao giờ quay lại nữa. Anh cố chấp
đứng ở đó, bất động.
Cruise không hiểu họ đang nói gì, thây mọi việc càng trở nên mơ hồ:
“Chúng tôi phải đi ăn, ông vẫn không chịu về, như vậy là rất mất lịch sự
đấy!” Anh ta vẫn cho rằng hai người cãi nhau vì công việc.
Mặc Trì đột nhiên giữ chặt lấy vai cô như thể sợ rằng cô sẽ ngay tức
thì biến mất, nhưng lại không hay biết tay mình đã nằm ngoài tầm kiểm
soát, khiến cô đau tới rơi nước mắt. Anh nghiến chặt răng không nói gì, chỉ
biết là mình không thể để cô đi.
Tư Tồn gần như bị anh nhấc lên, cô nói: “Anh buông tay ra”.
“Không!”
Một tiếng bốp vang lên. Cruise không đợi ai giải thích đã tặng ngay
cho Mặc Trì một nắm đấm. Tư Tồn sợ hãi, kéo Cruise sang một bên rồi hét
lớn: “Cruise, anh đang làm gì thế?”
Cruise vội vã đáp lại: “Hắn ta tấn công cô...”
“Nhưng anh không thể tấn công anh ấy”. Tư Tồn nói xong, vội vã
xông đến bên Mặc Trì, khẩn thiết hỏi: “Mặc Trì, anh có sao không? Có đau
không? Có chỗ nào bị thương không?”
Mặc Trì ngã xuống, chân trái chạm đất trước tièn khiễn anh đau đớn
không đứng dậy nổi. Cruise định đánh ìvíặc Trì một trận, không ngờ sự