cho cô bằng lồng ngực rắn rỏi này, mang yêu thương hòng xóa nhòa mọi
vết thương trong cô, nhưng rút cùng anh lại không dám. Một phần lớn bi
kịch của cô chẳng phải đều do một tay anh gây ra hay sao. Sáu năm xa cách
khiến anh không biết nên làm thế nào để cho cô một sự an ủi.
Hai người ngượng ngùng đứng đó, đột nhiên Cruise đẩy cửa vào mà
không gõ.
“Ông Mặc, ông vẫn còn ở đây sao?”, Cruise vô cùng kinh ngạc.
Tư Tồn đứng dậy, nở một nụ cười khiên cưỡng với Cruise: “Chúng tôi
đã nói chuyện xong rồi”.
Cruise cũng mỉm cười với cô: “Vậy hai chúng ta có thể cùng đi ăn
được không?” Anh ta không có ý mời Mặc Trì đi cùng.
Tư Tồn gật đầu. Cruise vui mừng nói: “Thế thì tốt quá. Tôi đói lắm
rồi”. Đôi mắt màu xanh của anh ta như tỏa sáng.
Mặc Trì đột nhiên lên tiếng: “Tư Tồn, em đừng đi!” Không hiểu anh
muốn nói là bây giờ cô đừng đi hay vĩnh viễn đừng ra đi nữa.
Tư Tồn nhìn anh, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh: “Chẳng phải chính
anh đã để em đi sao?”
Mặc Trì im lặng, ánh mắt vừa rạng rỡ không được bao lâu, giờ lại trở
nên ảm đạm.
Cruise nhìn hai người, thấy vô cùng khó hiểu. Họ nói chuyện công
việc kiểu gì mà thành ra cãi cọ? Thấy sắc mặt Tư Tồn nhợt nhạt, khóe mắt
lại ngấn nước, anh ta sốt sắng nói với Mặc Trì: “Ông Mặc, nếu hai người đã
nói chuyện xong thì xin mời ông về”.