CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 544

sốt ruột, vì tuyệt vọng và cả suy đoán đủ mọi nhẽ. Cô chỉ nóng lòng muốn
mua ngay một tấm vé máy bay, quay về nơi ấy xem chuyện gì đã xảy ra,
nhưng ba cô lại không rời xa cô được một ngày. Cô chỉ còn cách ép buộc
bản thân mình quên đi Mặc Trì. Nhưng nói quên là quên được sao? Bao
nhiêu năm nay, cô vẫn không khi nào nguôi nỗi nhớ thương Mặc Trì, cũng
có cả chút oán hận anh. Họ đã từng hẹn ước “cả đời này, ở trong tim”, vậy
mà mới có hai năm trôi qua, anh đã không đợi được cô nữa rồi. Cô tự hứa
với lòng mình, sẽ có một ngày quay trở lại thành phố X, hỏi Mặc Trì cho rõ
ràng.

Mặc Trì bây giờ đã ở trước mặt cô. Những chuyện trước đây cô cũng

biết chỉ là hiểu lầm, Mặc Trì hoàn toàn không nhận được bức thư nào của
cô. Những ấm ức dồn nén trong cô bao lâu nay, giờ tâm sự với anh thì cũng
ích gì nữa. Hồi vừa học đại học, vừa quản lí công ty của Lý Thiệu Đường,
bao nhiêu nỗi ấm ức cô còn có thể vượt qua được. Trải qua chừng ấy
chuyện, cô biết việc vô nghĩa nhất trên đời là than thở với người khác, dù
người đó có là Mặc Trì đi chăng nữa.

Tư Tồn thở dài, khuôn mặt tĩnh lặng như mặt hồ. Mặc Trì bị sự bình

thản của cô làm cho hoảng loạn. Anh đứng dậy, đi tới trước mặt cô và hỏi:
“Lần này em về... rồi lại đi tiếp sao?”

Tư Tồn gật đầu: “Vâng, ngày mai em sẽ rời Thẩm Quyến”. Cô đâu

ngờ rằng mình sẽ gặp Mặc Trì ở Thẩm Quyến, mọi lịch trình đều đã được
lên kế hoạch, không thể thay đổi.

“Đi đâu?”, Mặc Trì sốt sắng, cao giọng hỏi.

“Đi Bắc Kinh, sau đó bay thẳng về New York”. Ở Mỹ vẫn còn rất

nhiều việc đang chờ cô xử lí,

“Lần này vì sao... em về nước?” Anh mắt Mặc Trì ánh lên vẻ khẩn

thiết. Anh hi vọng biết bao câu trả lời là “vì anh”, nhưng lí trí tỉnh táo thức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.