công ti cũng rơi xuống đầu cô. Trong nửa năm đầu tiên, cô bận rộn đến nỗi
không có cả thời gian để khóc một trận thật đã đời. Mỗi ngày, với vốn tiếng
Anh ít ỏi, cô phải đối phó với cả Hội đồng quản trị luôn tìm cách gây khó
dễ, rồi lại tất bật đến bệnh viện thảo luận với bác sĩ về phương án điều trị
cho Lý Thiệu Đường. Tất cả mọi chuyện liên quan đến việc sống chết của
Lý Thiệu Đường đều phụ thuộc vào quyết định của cô. Tư Tồn rơi vào
hoảng loạn, mất hết phương hướng, lại không có lấy một ai bên cạnh
chuyện trò, đến việc tung đồng xu để lựa chọn cô cũng đã từng thử qua.
Để thuận tiện cho quá trình trị liệu của Lý Thiệu Đường, họ đã từ New
York chuyển tới Los Angeles. Lý Thiệu Đường không chịu nổi đau đớn, lại
sợ liên lụy đến con gái nên đã từng hai lần tự sát nhưng lần nào cũng được
cô phát hiện kịp thời. Ông đã cố chấp chia rẽ cô và Mặc Trì, lại nhất quyết
đưa cô đi Mỹ, vậy mà khi cô đã đến đây rồi, ông lại đòi chết. Thế thì cả hai
ba con cùng chết cho xong chuyện. Cô học theo mẹ nuôi ngày xưa, dùng
cách la lối để ép Lý Thiệu Đường tích cực điều trị. Dần dần, sợi dây tình
cảm giữa hai người ngày càng gắn bó. Trong vòng hai năm, bệnh tình của
Lý Thiệu Đường dần trỡ nên ổn định, còn cô cũng gây dựng được uy tín
với Hội đồng Quản trị công ti. Ít nhất, phần lớn cổ đồng đều đồng ý giúp đỡ
chứ không gây khó dễ với cô như lúc đầu. Cuối cùng, cô cũng có thời gian
học đại học nên cả ngày lại bận như chong chóng. Trước khi chuyển tới
Los Angeles, cô đã dặn quản gia ở New York, nếu có điện tín hay thư từ gì
thì nhất định phải chuyến tới Los Angeles cho cô. Ngày nào cô cũng đợi
thư của Mặc Trì, nhưng mỗi lần chờ đợi là thêm một lần thất vọng. Bất cứ
lúc nào có chút thời gian dành cho riêng mình, cô đều viết thư cho Mặc Trì.
Lá thư nào cô viết cũng rất dài, nói hết với anh những ấm ức cô phải chịu.
Lần nào cô cũng gửi thư đi trong nỗi mong ngóng nhận được hồi âm,
nhưng càng đợi càng thâ'y bặt vô âm tín.
Ngày xưa, cô cùng Mặc Trì đã từng viết cho nhau tới sáu bảy trăm bức
thư, địa chỉ nhà họ Mặc dù chết vẫn in hằn trong trí nhớ cô, không thể nào
sai được. Vậy vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu? Cô mất ăn mất ngủ vì lo lắng, vì