nghe ngóng nhưng phía hành lang cũng im ắng không có bất cứ âm thanh
nào.
Phòng đối diện không có động tĩnh gì, cũng không gọi điện thoại đến.
Trong lòng Tư Tồn có đôi chút hoảng hốt. Mặc Trì mà cô quen sẽ không có
chuyện biết rõ cô phải về Mỹ mà không ra tiễn, dù cho trước đó giữa họ có
xảy ra tranh cãi.
Thế nhưng, sáu năm trước anh cũng đâu ra sân bay tiễn cô? Cô đã đợi
anh đến giây phút cuối cùng, vậy mà anh lại hoàn toàn quên đi lời hứa, tới
tận lúc cô qua cổng kiểm tra an ninh, anh vẫn không xuất hiện.
Cảnh này sẽ lại tái diễn sao?
Tư Tồn mím chặt môi Nếu chuyện này lại tái diễn, cô sẽ không bao
giờ quay lại đây nữa. Lòng cô bỗng nhiên nhói đau. Cô biết Mặc Trì của
sáu năm trước coi cô như bảo bối, trước đêm chia ly, anh đau khổ như
muốn chết đi... Bây giờ lại mất cô thêm một lần nữa... Tư Tồn không đủ
can đảm nghĩ tiếp.
Chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên. Tư Tồn sà đến, cô hoang mang
nhấc máy: “Alo...”, tim cô như muốn nhảy ỉên.
“Moselle, cô dậy chưa? Tới giờ ăn sáng rồi”, đầu dây bên kia là tiếng
của Cruise.
“Được rồi”, Tư Tồn thất vọng dập điện thoại xuống.
Nhà ăn của khách sạn ở tầng hai. Hiển nhiên, Cruise đã ngủ một giấc
ngon lành. Anh ta vừa mới tắm xong, bộ tóc màu nâu nhạt vẫn còn ươn ướt
nhưng sáng bừng lên vẻ khỏe khoắn. Khách sạn phục vụ bữa sáng theo kiểu
buffet, chủng loại món ăn khá phong phú. Lần này đến Trung Hoa du lịch,
Cruise đã “phải lòng” đồ ăn Trung Hoa. Anh ta gắp vào đĩa bánh bao, bánh
chiên, múc cháo hoa, sữa đậu nành, mì, đậu phụ não... rồi ăn một cách ngon