CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 566

Mặc Trì ngơ ngác nhìn cô và gọi: “Tư Tồn...”.

Tư Tồn đứng thẳng lên rồi nói: “Mặc Trì, em vẫn chưa nói cho anh

biết, em đã đặt vé quay về New York rồi, chiều mai sẽ khởi hành”.

Trái tim Mặc Trì như bị ai đó giáng mạnh một quyền. Anh nói mà

không kịp suy nghĩ: “Tư Tồn, em đừng đi!”

Tư Tồn hít một hơi dài, tay vẫn cầm thùng thuốc, chậm rãi nói: “Mặc

Trì, em thừa nhận, những năm qua ngày nào em cũng chờ đợi được gặp lại
anh. Lần này về nước, em cũng coi việc trở lại thành phố” X tìm anh là một
phần của cuộc hành trình. Nhưng em chỉ muốh gặp anh để hỏi tại sao anh
không hồi âm lại cho em mà thôi. Bây giờ, em đã hiểu tất cả rồi. Tình yêu
của chúng ta vẫn ở đây, thế là đủ rồi. Ở Mỹ vẫn còn rất nhiều việc chờ em
về giải quyết, em buộc phải quay về”.

Mặc Trì như người mất hồn, nhìn Tư Tồn trân trối. Anh mặc bộ đồ

ngủ màu trắng, gầy không khác gì giá treo quần áo, ống quần trái trống
rỗng rơi xuống thành giường, nỗi bất lực, tuyệt vọng nghẹt cứng lòng anh:
“Em có còn quay lại đây không?”

Tư Tồn thành thật trả lời: “Em cũng không biết”. Thời gian sáu năm

qua đã dạy cho họ một bài học: Mỹ và Trung Hoa cách xa muôn núi ngàn
sông, khiến ọi lời hứa đều không còn đáng tin. Tim Mặc Trì không khỏi
nhói đau. Tư Tồn đã trở thành một nữ cường nhân, can luyện mà lý trí,
không còn cần anh bảo vệ nữa rồi.

Tư Tồn cúi xuống đặt thùng thuốc lên đầu giường: “Em tặng anh cái

này, ngày mai vết thương của anh vẫn cần tra thuốc. Sau này, anh có đi
công tác hay du lịch thì nhớ mang theo một thùng thuốc cá nhân để phòng
xảy ra sự cố. Thôi anh nghỉ đi, em về đây”.

Tư Tồn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mặc Trì dõi theo bóng của cô cho tới

lúc không nhìn thấy nữa. Anh đau đớn kêu lên một tiếng, tưởng như bị ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.