Cô ngay lập tức sởn cả gai ốc. Mặc Trì vừa gỡ chân giả thì một dòng
máu đỏ phun ra. Khi thấy Tư Tồn bước vào, khuôn mặt anh cứng đờ lại
Anh vừa dùng quần áo che kín vết thương vừa hoảng loạn nói: “Ai cho em
vào đây?”
Tư Tồn không nói gì, cô quay về phòng với khuôn mặt trắng bệch, rồi
quay lại nhanh như một cơn gió, tay cầm một thùng thuốc nhỏ. Cô không
nói câu gì đã kéo chỗ quần áo Mặc Trì đang dùng để che đậy vết thương
sang một bên, bằng một động tác thành thục cô lấy ra một miếng bông tẩm
cồn rồi cẩn thận sát trùng, bôi thuốc cho anh. Sắc mặt Mặc Trì tái nhợt nằm
dựa vào thành giường giống như một đứa trẻ hốt hoảng nhận lỗi, ngoan
ngoãn để Tư Tồn sắp xếp. Vừa lúc nãy anh còn hung dữ với cô, bây giờ đã
hối hận ngay rồi. Anh chỉ sợ, quan hệ giữa anh và cô vừa được xoa dịu đôi
chút đã lại bị đóng băng. Anh không ngờ Tư Tồn đã khác nhiều so với sáu
năm trước. Cô không còn là cô bé vì mấy câu nói hung dữ của Mặc Trì mà
âm thầm trốn vào một góc nhà nức nở khóc. Bây giờ, cô chỉ chú tâm xử lí
vết thương cho anh, động tác vừa nhanh nhẹn vừa nhẹ nhàng. Xong xuôi
đâu đó, cô do dự một lát rồi nhấc lên một cục bông lớn, nhúng ướt cồn và
mạnh tay nhấn vào chỗ vết thương nặng nhất.
“Á!” Mặc Trì không chịu nổi liền kêu lên nhưng trong lòng anh lại
đang âm thầm mỉm cười. Cô nhóc này đang dạy cho anh một bài học đây
mà.
Trái tim Mặc Trì đập thình thịch. Anh nắm chặt tay Tư Tồn: “Tư Tồn,
anh yêu em”.
Tư Tồn lập tức thần người ra. Cô nhìn Mặc Trì, ánh mắt anh dịu dàng
mà mãnh liệt, khiến cô hồ như tan chảy. Trong giây lát, khung cảnh sáu
năm trước cô đơn độc đặt chân đến nước Mỹ xa lạ lại hiện ra trong tâm trí
khiến mắt cô cay cay. Cô vội vùng ra khỏi tay anh, thu dọn lại thùng thuốc,
khuôn mặt không biểu hiện chút cảm xúc gì.