khi trời tối, đi đường núi thế này, Tư Tồn cũng có thể gặp nguy hiểm. Anh
gật đầu nói: “Được, chúng ta đi thôi”.
Lên núi đã khó, giờ xuống lại càng khó gấp bội, bởi lúc đi xuống chân
giả của Mặc Trì hoàn toàn không có tí lực nào hết. Tư Tồn luôn phải dìu
anh, tới đoạn cheo leo, cô thậm chí còn vòng tay qua siết chặt eo anh để
tiếp thêm sức. Mặc Trì nắm tay Tư Tồn chặt tới nỗi khiến cô đau chảy cả
nước mắt. Tư Tồn cũng biết, anh đang nén chịu một nỗi đau rất lớn.
Tới đoạn tiếp theo, Mặc Trì dựa vào tường thành để lết xuống, miệng
thở hổn hển. Cruise đã mất hút từ lâu, đột nhiên Mặc Trì muốn đập tan cái
chân giả của mình.
Tư Tồn hiểu ý liền vội vàng giữ lấy tay anh, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Cái chân này tuy không biết đau nhưng tay anh thì biết. Sao anh cứ phải tự
gây khó dễ ình? Cruise chạy nhanh như thế nên đã bỏ lỡ qua bao nhiêu
cảnh đẹp. Chúng ta không học theo anh ta, cứ từ từ mà đi thôi”. Lời nói của
Tư Tồn khiến Mặc Trì kinh ngạc. Trong ấn tượng của anh, Tư Tồn là một
cô gái dịu dàng dễ thương nhưng chưa bao giờ lại độc lập, có chủ kiến như
bây giờ.
Họ vừa nắm tay nhau vừa đi, cuối cùng đã xuống tới chân núi trước
khi trời tối. Mặt đất bằng phẳng đã trải trước mặt, nhưng Mặc Trì vẫn
không chịu buông tay cô ra. Tư Tồn cảm thấy anh còn nắm chặt tay cô hơn,
sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn khi nãy. Môi cô mím chặt, đôi mắt nhìn đăm
đăm về phía khách sạn ở phía xa. Dưới chân núi không có taxi nhưng lại có
rất nhiều xe ba bánh. Tư Tồn cũng mặc kệ nó có rung lắc hay không, liền
vẫy tay gọi một chiếc. Cô dìu Mặc Trì lên xe rồi lên theo. Xe ba bánh kêu
tút tút mắỵ tiếng rồi chạy về hướng khách sạn Bát Đạt Lĩnh.
Sau khi xuống xe, Mặc Trì lập tức về phòng. Tư Tồn cũng trở về
phòng của mình rửa mặt rồi quay sang phòng Mặc Trì. Cô gõ cửa ba hồi
nhưng không đợi Mặc Trì đáp ỉại, đã đẩy cửa đi vào.