CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 562

Tư Tồn gần như muốn nổ tung, đấm thùm thụp vào vai anh và hét lên:

“Anh điên à, vì đẹp mà chịu giày vò thế này sao? Anh xem mình đã thành
bộ dạng gì rồi? ơ nhà điều kiện tốt thế không hưởng, lại chạy đến Thẩm
Quyến chịu khổ làm gì?” Cô vừa gào hét, nước mắt vừa rơi lã chã.

Mặc Trì lặng yên nhìn cô. Cô khóc tới mức thở không ra hơi. Anh

chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, bèn dang hai tay ôm cô vào lòng. Tư Tồn ngay
lập tức sà vào vai anh, khóc nức khóc nở: “Làm gì có ai ghét bỏ anh, sao
anh phải tự giày vò bản thân mình như thế?”

Mặc Trì ôm cô thật chặt, nhẹ nhàng vỗ về cô như đang dỗ dành một

đứa trẻ: “Đồ ngốc, chỉ có em không ghét bỏ anh thôi”. Trong lòng Mặc Trì
bỗng nhói đau. Sáu năm về trước, họ cũng nói với nhau rất đỗi tự nhiên như
thế này. Sáu năm đã trôi qua, cô có còn ghét bỏ anh không? “Người chỉ có
một chân không thể tìm được việc làm ở Thẩm Quyến”, anh nói tiếp.

Tư Tồn vẫn đang khóc tấm tức không thành tiếng. Cô nghẹn ngào nói:

“Anh đã là ông chủ rồi thì còn cần gì tìm việc nữa?”

Mặc Trì không nhịn được cười: “Em nghĩ anh vừa đến Thẩm Quyến

đã trở thành ông chủ à?”

Tư Tồn vùi mình vào lòng anh. Mặc Trì tuy rất gầy, nhưng đôi vai anh

lại rộng và vững chãi, mang đến cho Tư Tồn cảm giác ấm áp, an toàn. Cô
giống như một chú thú cưng bám lên bờ vai anh, dụi nước mắt vào áo anh.
Làn gió thổi qua vừa ẩm vừa lạnh. Mặc Trì đưa tay lên lau nước mắt cho
cô. Lòng bàn tay anh lưu tuyến khuôn mặt cô, không nỡ buông ra. Nước
mắt cô càng trào ra nhiều hơn. Mặc Trì kiên nhẫn dỗ dành: “Được rồi, là lỗi
của anh, anh không nên làm em đau lòng”.

Tư Tồn từ từ hết nức nở, mới nhận ra cả người mình đều nằm trong

lòng Mặc Trì, liền lập tức vùng ra. Vòng tay anh bỗng chốc trở nên trống
rỗng, trái tim anh như rớt xuống vực sâu. Không muốn bầu không khí trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.