CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 582

Cô dạo một vòng quanh bệnh viện rồi quay lại hành lang.

Giờ ăn tối là thời điểm nhộn nhịp nhất ở khu phòng bệnh. Người nhà

bệnh nhân đi qua đi lại, có người còn nói năng ầm ĩ. Tư Tồn vội chạy đến
trước giường Mặc Trì. Anh nhắm chặt mắt, dường như đang cô" nén nhịn
nỗi đau. Cô liền sà đến bên cạnh anh. Mặc Trì lập tức mở mắt: “Em ăn gì
chưa?”

Tư Tồn vội vàng gật đầu: “Em ăn rồi. Anh thấy thế nào, có còn đau

không?”

Mặc Trì cau mày lại, khẽ lắc đầu.

“Anh đừng cố chịu nữa, mặt anh trắng bệch ra rồi kìa, xem anh lần sau

mà còn không biết quý trọng bản thân nữa...”, Tư Tồn nói.

Đây là cách nói chuyện trước đây của hai người, họ thường dùng cách

đấu khẩu để thể hiện sự quan tâm tới đối phương. Mặc Trì mỉm cười khuất
phục: “Được, lần sau anh sẽ chú ý”.

Tư Tồn thắng lý, lời nói cũng mềm xuống: “Anh hãy ngủ một lúc đi.

Hôm nay anh vẫn chưa thể ăn uống nhưng ngày mai tỉnh dậy là ăn được
rồi. Sáng mai có người xuất viện, người ta sẽ sắp xếp cho anh vào chỗ
trống đó”.

“Em thì thế nào?”, Mặc Trì cứ nghĩ vẫn như ngày xưa nên muốn

nhường cho cô một nửa chiếc giường. Khi có cô nằm bên cạnh thì dù bệnh
nặng đến đâu anh cũng không có cảm giác khó chịu. Thế nhưng bây giờ
giữa anh và cô không còn là quan hệ thân mật như thế nữa. Anh không
dám.

“Em sẽ ở đây cùng anh”. Cô lấy ra từ dưới gầm giường một chiếc ghế

nhỏ mượn từ chỗ bác sỹ trực ban. Cô ngồi bên cạnh, trông nom anh cho tới
tận lúc anh ngủ, cô mới dựa vào thành giường ngủ thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.