CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 633

của anh có rất nhiều hộp mì ăn liền, lúc nào đói, anh sẽ tiện tay lôi ra một
hộp, úp với nước sôi, rồi cứ thế vừa làm vừa ăn.

Lúc này, có một vị khách không mời mà đến gõ cửa văn phòng anh,

đó là Trương “phát tài”. Người này vừa thấp vừa gầy, hai mắt vàng đục,
miệng toàn răng đen. Mặc Trì không thân thiết gì với người này nhưng anh
lại có thâm 'tình với những người ở khu phố Đông Môn nên chỉ cần là hàng
xóm cũ đến tìm gặp, anh đều tiếp đón nhiệt tình.

Anh đặt cốc mì xuống và đứng dậy chào khách: “Anh Trương, mời

vào”.

Trương “phát tài” hít hít mũi rồi chau mày nói: “Ông chủ lớn như cậu

mà phải ăn mì dành cho bọn làm thuê à? Mùi mì chín nồng quá, sặc chết
mất thôi”. Nói xong anh ta còn làm bộ hắt hơi rõ to.

Mặc Trì vứt vỏ hộp mì xuống thùng rác: “Anh Trương đến đây không

biết có việc gì?”

Trương “phát tài” cười rung cả hai vai, hai tay xoa xoa vào nhau:

“Không dám, không dám. Tôi thì có việc lớn gì được? Tôi chỉ muốn tới
thăm người anh em cũ thôi mà”.

Mặc Trì biết anh ta vốn là kẻ ăn không ngồi rồi, không nghề nghiệp gì,

sống dựa vào mấy đồng tiền cho thuê nhà, thu nhập lúc lên lúc xuô"ng tùy
vào lượng khách tới thuê. Sau khi hàng xóm xung quanh đua nhau ăn nên
làm ra, vợ anh ta càng nhìn chồng càng thây không thuận mắt. Sau vài lần
bỏ về nhà mẹ đẻ ở Quảng Tây, chị ta đã không bao giờ quay lại nữa. Từ đó
Trương “phát tài” phải nuôi một đứa con đang học cấp hai nên cuộc sống
ngày càng điêu đứng. Sau ngày Mặc Trì rời phố Đông Môn, Trương “phát
tài” đã tới tìm anh hai lần. Lần đầu tiên anh ta làm bộ dạng đáng thương,
nói là phải đóng tiền mua sách vở cho con, Mặc Trì thương tình cho anh ta
hai trăm tệ. Lần thứ hai anh ta bảo cần hùn vốn làm ăn với mấy người bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.