- Cám ơn ông, cám ơn! - Tôi trầm ngâm bước vào thang máy, để thang
đưa mình lên trên.
Có thật một người chết đã tới thăm tôi? Có thật đó là một xác chết biết đi
hay tôi chỉ tưởng tượng ra điều đó? Cũng có thể có một lời giải khác, nhưng
lúc đó quả thật tôi nghĩ không ra nguyên lý của những sự kiện kỳ quặc.
Hành lang không một bóng người, vậy mà tôi vẫn có cảm giác bị theo
dõi. Có kẻ nào đó đang nắm lấy quyền điều khiển tôi, một kẻ mà tôi hoàn
toàn chưa tìm được cách chống chọi.
Trầm ngâm, tôi đi về hướng căn hộ của mình, xoay chìa khóa rồi nhanh
như chớp đập thật mạnh cánh cửa vào trong. Cửa không gặp chướng ngại
vật, chỉ trừ bức tường, vậy là không có kẻ đứng ở góc chết phía trong
phòng.
Tôi bước qua ngưỡng cửa, bàn tay phải cầm cái túi chứa một đồ vật bất
bình thường.
Không khí trong phòng yên tĩnh và ấm áp. Chỉ vang lên có tiếng bước
chân tôi.
Sau khi đặt cái túi lên chiếc bàn trong phòng khách, tôi lục soát tất cả
những căn phòng khác và thấy chúng đều tuyệt đối bình thường, không một
dấu vết của bất kỳ một sự viếng thăm khó chịu nào.
Nhún vai, tôi quay trở lại. Cái túi trên bàn trông chẳng hay chút nào. Tôi
lôi cái đầu lâu ra ngoài, đặt nó đứng trên bàn như một lọ cắm hoa, rồi gấp
cái túi mua đồ siêu thị lại. Cần phải cho nó vào trong ngăn bếp.
Khi quay về phòng khách, chân vẫn còn đứng ở khuôn cửa mở, tai tôi
chợt nghe thấy một giọng đàn bà.
- Giờ thì chỉ còn hai chúng ta, John Singlair!