CÂU ĐỐ BÍ HIỂM - Trang 44

Cuối cùng, tôi ngồi xuống, mắt không một giây ngưng quan sát chiếc đầu

lâu. Nếu nó thay đổi về mặt pháp thuật và muốn điều gì đó ở phía tôi, chắc
chắn nó sẽ lại lên tiếng.

Cẩn thận, tôi đút cây thánh giá vào trong túi áo.

Đúng vào lúc tôi nuốt xong cú ngạc nhiên ban đầu thì cái đầu lâu nói câu

thứ hai.

- Chắc anh sẽ không quên tôi khi đến dự đám tang đó, đúng không?

Khốn nạn. Dù tôi đã nhìn rất kỹ, tôi hoàn toàn chẳng nhận thấy nó cử

động quai hàm. Giọng nói nghe như thể vang lên từ một huyệt mộ rất sâu.

Lành lạnh và rùng rợn... Tôi cất tiếng run run hỏi:

- Cô là ai?

- Một người đã chết...

- Cynthia?

- Đúng thế, và anh đã không cứu tôi. Nhớ lại câu thành ngữ xem.

Tôi gật đầu với cái đầu lâu.

- Câu đó chỉ đúng cho người nào cứu được mạng người khác, đúng

không?

- Đúng, nhưng tôi sẽ ở bên anh. Anh đang cầm cái đầu lâu, anh đang cầm

tôi...

Tôi không hiểu nên vụt nói:

- Khoan đã. Đúng là tôi đang cầm cái đầu lâu. Thế nhưng trông cô hoàn

toàn khác. Cô đã có một khuôn mặt, chứ không phải chỉ một khúc xương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.