Tôi dừng phắt lại, tìm người nói. Không có. Nhưng rõ ràng đã có kẻ cất
lời.
Kẻ đó là chiếc đầu lâu!
° ° °
Mặc dù khoang miệng đầy nước bọt, cổ họng tôi chợt khô ran như sa mạc
lâu ngày hứng chịu những cơn hạn hán. Tôi đưa tay quệt qua trán, nheo
mắt, tự mắng mình là đồ ngu, lắng nghe những tiếng vọng trong phòng, để
rồi nhìn trân trối vào cái đầu lâu trắng nhợt.
Có cái gì ở đó chuyển động không? Có thể là vị trí mà ngày trước đã từng
có chỗ cho một làn môi!
Chẳng thấy gì! Hộp xương đứng trân trân trên mặt bàn, bất động. Với
những bước chân rất ngắn, tôi đi về phía nó. Tôi chờ nó lên tiếng trở lại,
nhưng những giây đồng hồ sau trôi qua hoàn toàn trong im lặng. Cái đầu
người chết kia vẫn câm nín.
Mặc dù xung quanh bàn có ghế, tôi vẫn giữ tư thế đứng. Tôi không có đủ
sự bình tĩnh mà ngồi xuống ngay lúc này, bàn tay tôi vươn dài ra về phía
chiếc đầu lâu, chạm vào nó.
Nó vẫn bình thường như một cái đầu lâu bình thường. Hơi có vẻ ấm,
nhưng đó là vì không khí trong phòng, không có gì khác lạ. Hay tôi tưởng
tượng ra giọng nói đó? Chẳng lẽ giai đoạn chờ đợi căng thẳng đã khiến tôi
mất bình tĩnh đến thế sao?
Không, rõ ràng giọng nói đó là có thật, và đó là giọng của Cynthia
Manson. Ngoài ra, cũng chính cô ta muốn tôi mang cái đầu lâu này đặt lên
trên mộ cô ta, có lẽ là để làm vật tưởng niệm hay một cái gì đó tương tự.