một điều gì đó chỉ để nói mà thôi, giống như hoàn toàn vì nét lịch sự bề
ngoài. Cảm giác bất an còn nguyên, những móng vuốt của một bàn tay băng
giá vô hình tóm chặt lấy sống lưng tôi.
Đại sảnh của ngôi nhà thôn quê này tương đối rộng. Bên dưới trần phòng
có treo một chùm đèn tròn. Căn phòng này mà được trang hoàng đồ gỗ thì
sẽ rất dễ ưa, nhưng ở đây người ta không có ý định đó. Trừ một đôi ghế có
lưng dựa rất cao và một chiếc bàn bằng gỗ, đại sảnh hoàn toàn trống vắng.
Người đàn bà trước mặt tôi là một câu đố bí hiểm. Tôi biết tên cô ta:
Cynthia Manson. Cô ta đã gọi điện cho tôi, mời tôi tới đây. Chỉ có vậy thôi.
Không hơn.
Tại sao tôi lại nghe theo lời mời đó, bản thân tôi cũng không rõ. Có thể là
tính tò mò. Cũng có thể đó là niềm vui nho nhỏ về một vụ án hình như sắp
xảy ra tại chính mảnh đất của mình, ngay thành London. Bởi tất cả những
vụ án của tôi trong thời gian gần đây đều có địa điểm là những miền đất lạ.
Vậy là tôi có mặt trong ngôi nhà này và căng thẳng chờ xem cô ta nói gì
với mình. Đầu tiên, cô ta cũng phải mời tôi ngồi đã chứ. Đúng thế, người
đàn bà giơ tay chỉ dọc chiều dài chiếc bàn trước mặt. Phía đầu kia của mặt
bàn cũng là một chiếc ghế có lưng tựa rất cao.
- Ông được phép ngồi xuống đó, ông John Singlair.
- Cám ơn! - Tôi chầm chậm đi tới sát mặt bàn, đến bên ghế, xê dịch nó về
đúng hướng rồi vừa hắng giọng vừa ngồi xuống.
Hai chúng tôi nhìn nhau qua chiều dài của chiếc bàn. Hai bàn tay tôi mở
ra, đặt trên nền gỗ thẫm màu. Cái nóng đã ở lại với không gian ngoài kia.
Tôi thấy dễ chịu với bầu không khí lành lạnh trong này, mặc dù cảm giác về
hiểm họa hoàn toàn không biến mất. Nguyên nhân nằm ở chỗ người đàn bà,
một người đàn bà hoàn toàn chẳng làm gì cả nhưng chẳng có một dấu hiệu