CÂU ĐỐ BÍ HIỂM - Trang 55

Khung cửa hình chữ nhật sập lại. Ông chủ nhà đang lom khom quỳ bên

dưới giật nẩy mình lên, nhưng rồi lại tiếp tục lau sàn. Những cố gắng của
ông ta chẳng khiến sàn cabin sạch hẳn, nó chỉ làm vương đều những vũng
máu ra nhiều nơi, màu đỏ vẫn ở lại.

Tôi gạt ông ta sang một bên, bước ra đại sảnh, vẫn còn trong tư thế ngồi

xổm, người đàn ông xoay đầu lại. Ông ta liếc nhìn tôi.

- Cái gì... chuyện gì đã xảy ra thế? Ông chảy máu hay sao, ông Singlair?

- Vâng, chảy máu cam.

Rõ là ông ta không tin, nhưng không dám hỏi tiếp mà im lặng lau sàn.

Tôi xách cái túi của mình lên, đi về hướng cầu thang thoát hiểm.

Giờ đã có nhiều người sống trong ngôi nhà này tụ tập lại ở đại sảnh. Cả

hai người đàn bà hối hả kể lể với họ, tru tréo về những tình trạng không thể
chấp nhận được và dĩ nhiên trút mọi tội lỗi lên đầu tôi. Họ nhanh chóng
nhận được sự ủng hộ.

- Đúng thế, đúng thế, tôi cũng thấy ông ta kỳ quặc làm sao ấy.

Tôi nhăn răng cười như một con chó sói, lại còn hơi lên giọng gầm gừ khi

bước ngang qua. Hoảng sợ, nhóm người giật lùi trở lại, để cho tôi đi tiếp.

Dĩ nhiên là tôi đang suy nghĩ rất lung. Và dĩ nhiên đó không phải là

những suy nghĩ tốt đẹp hoặc vui vẻ. Tôi thật sự không biết cần phải gỡ rối
từ điểm nào. Đã có những sự kiện xảy ra, nối kết với nhau, rồi lại xoay
ngang, tạo thành một mớ hỗn độn, bắt tôi sắp xếp lại. Niềm hy vọng bây giờ
phải được đặt vào khoảng nghĩa trang nọ, nơi người ta chuẩn bị chôn
Cynthia Manson.

Cái mặt khốn kiếp kia là của kẻ nào? Con quỷ đó là con quỷ nào vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.