CÂU HỒN NGỌC - Trang 218

Tô Duy đành phải lấp liếm: "Quê tôi ở rất xa, rất xa, còn xa hơn cả vĩnh viễn
nữa..."

"Gì cơ?"

Đáp lại câu hỏi của Đoan Mộc Hành là tiếng ngáy rất nhỏ, không ngờ đang
nói chuyện vậy mà Tô Duy đã ngủ rồi.

Đoan Mộc Hành không biết có phải là Tô Duy vờ ngủ hay không, nhưng rõ
ràng cậu không muốn nói nhiều, anh ta hướng ánh mắt quay lại cái điện
thoại trên bàn, bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo phải làm gì.

Thời gian trôi đi như thế rồi cũng tới chạng vạng, Tô Duy đang ngủ, Thẩm
Ngọc Thư nhốt mình trong phòng thí nghiệm không biết làm gì, Đoan Mộc
Hành chờ điện thoại mãi đến phát chán, bèn đứng lên đi xem đống sách trên
giá, ánh mắt quét qua cửa sổ, bỗng nhiên nhìn thấy có bóng người đang thò
đầu thò cổ bên ngoài, thỉnh thoảng lại nhìn những nhà xung quanh.

"Có chuyện gì vậy?"

Phía sau vang lên câu hỏi, Đoan Mộc Hành quay đầu lại thì thấy Tô Duy
đứng lên, gỡ đống dưa chuột trên mặt xuống, hai mắt sáng ngời, hoàn toàn
không giống như vừa mới tỉnh ngủ.

Người này tuy rằng cà lơ phất phơ lại còn thích đẹp, lại thường nói mấy câu
kì quái, nhưng tuyệt đối không đơn giản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.