CÂU HỒN NGỌC - Trang 238

hiểu biết của cậu về Thẩm Ngọc Thư, loại vẻ mặt này có nghĩa là hắn đã tìm
được manh mối.

Tô Duy vội vàng sáp lại gần, Thẩm Ngọc Thư dùng miệng cắn đèn pin,
nhanh như cắt lôi ống nghiệm thủy tinh và con dao nhỏ ra, nhẹ nhàng cạo
cạo lên mép chỗ góc bàn trà.

Theo động tác của hắn, một ít bột màu nâu đen từ từ rơi xuống ống nghiệm,
khóe miệng hắn hoi hơi nhếch lên, không thể che giấu nổi sự vui sướng
trong lòng.

Tô Duy cầm lấy cái đèn pin trong miệng Thẩm Ngọc Thư, giúp hắn chiếu
sáng.

"Xem ra hung thủ cẩn thận mấy cũng có sai sót, để sót mất vết máu bắn ở
đây."

"Phải cảm ơn màu của cái bàn, đồ ăn trộm, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi. Cẩn
thận tìm lại xem, nói không chừng còn có thể tìm được nhiều manh mối
hơn."

Ê, trước khi cảm ơn cậu có thể bỏ mấy chữ kia đi không?

Tô Duy quơ quơ đèn pin muốn đánh người, nhưng khi ánh sáng đưa qua đưa
lại, cậu đột nhiên nhìn thấy bóng đen phản chiếu trên cửa kính ban công,
giác quan thứ sáu dấy lên cảnh báo đối với nguy hiểm, cơ thể của cậu còn
phản ứng nhanh hơn so với đại não, Tô Duy túm lấy Thẩm Ngọc Thư lộn
vòng trên đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.