CÂU HỒN NGỌC - Trang 240

"Không cần cảm ơn..."

Thật ra lúc này Tô Duy rất muốn hỏi: Mình sao lại ném dao cho cậu ta?
Không, phải hỏi là vừa rồi tại sao lại muốn cứu cậu ta? Mình nên mặc kệ
không làm gì hết, cậu ta mà chết là mình có thể quay về rồi, chẳng phải sao?

Cho nên toàn bộ việc này đều là do tốc độ nhanh đến chết tiệt của phản xạ
thần kinh!

Tô Duy một bên tự trách, một bên còn phải tránh né sự tấn công của kẻ địch,
thừa lúc luồng đạn ngớt đi, cậu túm lấy cái khăn phủ tay vịn ném qua.

Trong bóng đêm, tất cả nhìn thấy có thứ nhoáng qua mờ mờ, tên đằng trước
lập tức giơ súng lên bắn.

Phòng bên cũng vang lên tiếng súng, xem ra Lạc Tiêu Dao và Đoan Mộc
Hành cũng bị tấn công, địch đông ta ít, đối phương lại có hỏa lực hùng hậu,
Tô Duy không định lấy trứng chọi đá, muốn tìm cơ hội chạy ra ngoài, ai ngờ
lại thấy Thẩm Ngọc Thư đứng lên, lao về phía đám người kia.

Ê, định chọi nhau với súng, cậu có bị tâm thần không?

Nếu không phải tình hình không cho phép, Tô Duy chắc chắn mắng ra tiếng.

Còn may là Thẩm Ngọc Thư không ngu ngốc như cậu tưởng, ít nhất lúc hắn
xông lên, trong tay còn cầm một cái ngăn kéo to, thế nên cái ngăn kéo ấy
ném thẳng vào đám người đối phương, nhân lúc bọn chúng còn bận tránh
né, Thẩm Ngọc Thư lúc này mới cầm dao găm lao lên tấn công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.