CÂU HỒN NGỌC - Trang 242

Cùng với tiếng kêu kì quái, khẩu súng của tên đó bị văng xuống đất, ngay
sau đó tiếng súng vang lên, hắn trúng đạn gục xuống, một tên khác đang
nhắm vào Tô Duy cũng bị bắn trúng, ngửa đầu ngã về phía sau.

Kẻ địch tạm thời đều bị đánh bại, Tô Duy còn chưa kịp hoàn hồn, quay đầu
nhìn lại thì thấy Thẩm Ngọc Thư cầm súng tiến lại, cảnh giác nhìn ban công
bên cạnh, sau đó khom người xuống, rút con dao găm đang cắm trên người
một tên đánh lén ra, lau qua lau lại trên chính quần áo tên đó, hỏi: "Cậu thế
nào?''

"Vẫn ổn, có điều tên này xuống chân đau quá."

Tô Duy thở dốc đứng lên, nhìn sang tên đã đá mình, chân hắn đi giày da đế
dày, may mà cậu phản ứng nhanh, nếu không xương sườn đã bị đá gãy rồi.

Thẩm Ngọc Thư đưa con dao đã được lau sạch cho cậu.

"Dao của cậu là dao gì thế? Dùng không thuận tay lắm."

Không phải không thuận tay, mà là cậu là đồ nhà quê.

Tô Duy hậm hực đáp: "Vậy thì thật xin lỗi, tôi chỉ có mấy thứ vũ khí không
thuận tay này thôi."

"Tôi không nói nó không tốt, mà là hình dáng của nó rất kì lạ, cậu hình như
luôn có mấy dụng cụ kì lạ cổ quái."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.