CÂU HỒN NGỌC - Trang 243

"Sự thật chứng minh, dụng cụ có tốt đến mấy thì cũng không bằng một khẩu
súng."

Tô Duy nhặt một khẩu súng từ dưới đất lên, nghe từ phòng bên không
ngừng vang lên tiếng súng, cậu cất đèn pin đi, lao ra phía ngoài.

Thẩm Ngọc Thư theo sát đằng sau, ai ngờ hai người bọn họ vừa mới chạy
đến cửa phòng khách thì đã đối mặt ngay với một nòng súng đen ngòm, vừa
vặn chĩa đúng giữa đôi chân mày của Tô Duy.

Tay kia đứng trong bóng đêm, cái mũ phớt kéo xuống che nửa khuôn mặt,
Tô Duy không nhìn được diện mạo của hắn, nhưng sát khí của đối phương
rất lớn, thông qua nòng súng lạnh băng truyền tới cậu.

Vô duyên vô cớ xuyên không về chín mươi năm trước đã xui xẻo lắm rồi,
giờ lại tự dưng bị giết ở đây, Tô Duy nhất định sẽ chết không nhắm mắt.

Thế nên cậu lập tức ném khẩu súng đi, trước khi đối phương lên tiếng, Tô
Duy đã ngoan ngoãn giơ hai tay lên.

"Tôi đầu hàng."

Không biết đối phương có nghe được tiếng cậu nói hay không, bởi vì cùng
lúc đó, phòng bên vang lên tiếng súng dày đặc. Màng nhĩ Tô Duy rát buốt,
nhăn mày rất muốn nói: Các người nổ súng chậm vài giây thì chết à? Nhưng
tôi đây nói chậm vài giây thì sẽ chết chắc đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.