CẬU TÚ - Trang 213

Có lẽ ông ta say. - Ông ta nhức đầu… Ông ta vô lễ khi vận áo lót,

nhưng vận quận áo xong, sẽ trở thành người lịch sự.

Tôi đặt cái quần lên giường.

Ông người Áo chui ra khỏi chăn, đi bít-tất, xỏ chân vào quần.

“Anh đưa hộ tôi cái áo.”

Không, tôi không đưa hộ ông ta cái áo - tôi sẽ cho ông ta một trận nếu

ông khăn khăn - ông ta sẽ chỉ được thế, nếu ông cố nài.

Ông ta nài, - à! mặc kệ! - Tôi không nhịn được nữa! Tôi liền nhảy xổ

vào ông ta, tôi tát, tôi nện!

Tôi đánh cho hả, trăm nghìn nỗi khổ!

Tôi đã chạy thoát sau khi xô đẩy hàng xóm và người gác công. - Miễn

là hắn không nghĩ tới mang đồng hồ của hắn theo!

Đấy là mưu toan, kẻ tham vọng cuối cùng của tôi!

Tất cả những chân thư ký mà tôi có thể tìm được đểu ở nhà bọn Áo

rượu chè hoặc bọn Pháp bất hảo, tại các nhà xảy ra hài kịch hoặc bi kịch.

Dạy tư? Kèm trẻ trong một gia đình giầu có?

Tôi rất muốn!

Tôi muốn biết thượng lưu, biết các thói xấu và nhược điểm của bọn

giầu có ấy, để một ngày kia có thể chế giễu hoặc đả kích chúng! Sớm hay
muộn rồi cũng phải có lúc tôi được trả hận!

Nào hãy kiếm lấy một chỗ dạy tư!

Tôi đã khuấy động cả trên trời, dưới đất. Tôi đã xin việc một cách táo

bạo không tưởng tượng được.

Phải chịu vất vả, gõ cửa khắp nơi, đừng sợ hãi, các sách châm ngôn và

những người khôn ngoan đều nói vậy.

Tôi không nói rằng tôi đã không sợ hãi - ngược lại! Nhưng tôi đã gõ

cửa kháp nơi, và tôi đã chịu vất vả, một sự vất vả đau đớn và anh hùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.