CẬU TÚ - Trang 252

Ai báo tin cho anh ta vậy?

Anh ta giải thích vắn tắt, - do Jube, một trong những người đi trước.

Anh cũng tham gia, xem nào, anh biết những gì!

“Lúc nãy cậu có ở Hài kịch Viện không?

- Có.

- Thế nào?

- Thế nào! Họ đã không bắn lúc hoàng đế vào; họ chưa chuẩn bị xong,

họ định bắn vào lúc tan hát. Nhưng trong lúc biểu diễn, một người mưu sự
đã đánh rơi khẩu súng lục để trong túi; cảnh sát bắt người đó; hắn ta sợ, hắn
khai và chỉ đồng bọn; người ta tóm từng người một trong hành lang, lặng
lẽ…

- Chúng bắt những ai? Rốc có bị không?

- Không, hình như thế.”

Lại có tiếng chân người!… Lần này đúng là chiếc mũ một tên cảnh

binh!

Chà! phải chuồn thôi!

Trong bóng tối, chúng tôi men theo các bờ tường.

Lúc ba giờ sáng, rút cục tôi nằm được vào giường, kiệt sức, mệt nhoài,

nhừ người vì bảy tiếng đồng hồ lo sợ chết người.

Những trận vật lộn của tôi với Đế chế lần nào cũng kết thúc bằng

những cơn đau mình – những vết thương thảm hại làm chân tôi tứa máu.
Thật là ngu xuẩn và nhục nhã như cơn mệt của con lừa.

Sáng hôm sau, tôi đến nhà Đuyriôn.

Đó là một con người yếu đuối, một đầu óc nhu nhược; anh ta không có

chính kiến, mà cũng không muốn có chính kiến. Làm thế nào anh ta lại biết
được việc bí mật này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.