CẬU TÚ - Trang 255

Tôi đã định trả lời: “Không có đây”. Nếu người ta gọi tôi trước Côlinê,

chắc chắn là tôi sẽ đáp ứng như vậy; nhưng không cần trí trá nữa, tôi đáp
dõng dạc và có vẻ xấc xược.

Tôi đã làm người chỉ huy một buổi tối: tôi không được tìm cách lẩn

tránh khi những người khác tự nộp mình.

Tên dự thẩm định nạt nộ tôi.

Đồ ngu!

“Anh sẽ còn được ăn đậu biển ở đây lâu nếu anh muốn đóng vai anh

hùng như vậy”, hắn nói với tôi, vẻ giễu cợt và hăm dọa.

Nhưng mà tôi không ghét món đậu biển! Vậy ra hắn không biết là tôi

uống thỏa thích cốc vang nửa lít người ta cho tôi! Tôi chưa bao giờ uống
loại rượu vang ngon đến thế.

Cái gì thế kia? Qua cửa xà lim giam tôi, tôi có thể vừa nhận ra một cái

tẩu thuốc, tẩu thuốc của Lơgrăng.

Tôi đánh bạo hỏi một tên lính gác, hắn đáp:

“À! phải! cái thằng dở người ấy nó cứ hết bơ, bơ! lại hơ, hơ! khi người

ta hỏi cung nó.”

Tôi thấy anh ta tiếp tục truyền thống cũ; anh làm như hồi ở trường

trung học; anh đóng vai kẻ ngớ ngẩn.

Tôi cũng làm na ná như thế. Tôi làm ra vẻ như không hiểu gì cả.

Những điều từ miệng tôi thốt ra, quyết định số phận từ tám đến mười
người. Không được khai gì hết, không khai gì hết, và viên dự thẩm đành
mất công làm cái vẻ nạt nộ.

Vũ khí và hành lý!

Chiến thuật của tôi đã thành công!

Người ta vừa gọi tôi: Vũ khí và hành lý!

Có nghĩa là: Anh được tự do. Hãy thu nhặt quần áo!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.