CẬU TÚ - Trang 257

XXVI

LÀM BÁO

“Vanhtrax, tại sao mày không làm báo?”

Tôi đã thử.

Tôi đã đạt được cái tôi hằng ao ước bấy lâu, đó là chân giữ bản thảo.

Người ta thấy tôi quá già, quá khỏe đối với cái nghề trẻ con ấy.

(Người ta chỉ cần một chú bé để lấy bản thảo và đọc cho người chữa

bài, treo bản in thử, soát xem mình có để sót gì không, và xem bản in có
đúng từng câu, từng chữ với bản thảo không.

Tôi buộc lòng phải giấu tuổi và người ta nhìn tôi như một hiện tượng.)

“Thế hắn không có nghề nào khác? Vậy chắc hắn nghèo, nghèo lắm?”

Vâng, tôi rất nghèo; vâng tôi không có nghề nào khác. Tôi xin được

việc này là nhờ một thầy giám thị cũ ở Năngtơ, ông là bạn từ hồi nhỏ của
viên chủ bút. Thầy có phần tự hào tỏ cho tôi thấy mình có thế lực, và cũng
sung sướng (ông là một người tốt bụng) vì giúp chúng tôi kiếm được vài
xu.

Tôi được ba mươi phơrăng một tháng, đấy là trị số của tôi! Trong nghề

làm báo hay nghề dạy học, tôi đáng giá ba mươi phơrăng không hơn một
xu.

Mẹ tôi đã có lý mắng tôi là đứa vụng về. Tôi làm nghề của tôi rất

vụng. Tôi lẫn lộn bài vở, tôi làm lộn xộn những trang.

Tôi đọc nhanh quá – đôi khi chậm quá.

Người chữa bài là người xấu xí, rầu rĩ, một quả khô, coi tôi như anh

tập việc kém cỏi.

Chẳng may tôi có giọng nói to, và thỉnh thoảng tôi lại buột ra những

tiếng oang oang, như nện tôn, đột nhiên vang lên trong cái im lặng của nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.