CẬU TÚ - Trang 305

Người ta nhận ra giọng hắn, thành thử tôi được thừa nhận là vô tội!

Nhưng giả sử tên vô lại nghe thấy tiếng cảnh sát lên, rồi hắn lẻ xuống cầu
thang đi mất, thì tha hồ cho tôi giãy giụa, người ta cứ kéo tôi đi!

Tôi viết thư kể lại câu chuyện cho thầy tôi biết, và tôi xin thầy tôi bố

thí:

“Thầy ứng trước cho con số tiền đủ sắm ít đồ đạc kê trong một xó

buồng như một xà lim, ở đó con khỏi bị những chuyện tình cờ như thế. Con
đã tìm được một buồng tám mươi phơrăng ở phố Côngtrexcacpơ. Người ta
đòi phải trả tiền trước; con cũng xin thầy cả món này nữa. Con xin thầy
chút tốn phí đó để tránh cho con bao nhiêu đau đớn và nguy hiểm!”

Trong bức thư, tôi – rụt rè – nói thêm rằng trong cuộc sống ở những

căn nhà cũ kỹ và nghèo khổ, có ít của cải nào thì luôn luôn bị mất vì những
vụ trục xuất, khám xét, vây ráp… và tôi đã để thất lạc mất một số tác
phẩm…

Đúng như thế! ở các buồng trọ tôi đã để rơi mất, hoặc bị ném vào

đống rác, hoặc bị lấp đằng sau một chiếc hòm, hoặc bị chủ trọ giữ lấy,
những trang viết có lẽ mang cái hùng hồn đắng cay của chúng.

Thầy tôi không trả lời.

Ối chao! Tôi cảm thấy cơn hờn giận thủa nhỏ đối với thầy tôi lại dâng

lên trong tôi không sao ghìm được!

“Thế ra anh không biết, một người bạn đồng sự cũ ở Năngtơ của thầy

tôi nói với tôi – tôi bất chợt gặp ông ở một góc phố: một con người tốt bạn
thân của gia đình tôi, tôi đã bầy tỏ với ông cảnh sống của tôi, buổi tối thật
buồn, mưa rơi u ám, căn buồng của tôi dạo ấy lạnh lẽo quá! – Anh không
biết là thầy anh không còn ở Năngtơ nữa à?”

Ông đã kể tôi nghe một câu chuyện đau lòng.

Thầy tôi đã gặp trên đường đời của mình một bà Brinhhôlanh khác, vợ

góa của một viên tổng giám thị; bà ta đã yêu thầy tôi hoặc làm ra vẻ yêu.
Thầy tôi trở thành nhân tình của bà, bị mang tiếng, đi đến làm công khai;

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.