CẬU TÚ - Trang 304

XXVIII

LẤY VỢ

Tôi nhận được đều đặn bốn mươi phơrăng hàng tháng. – Đều đặn ư?

Chao ôi! Không. Thỉnh thoảng chậm mất một hai ngày, thế là tôi rợn cả
người vì bà chủ trọ chờ đợi. Dạ dày tôi cũng chờ đợi – thật là gay. Tôi
nhiều phen bụng rỗng suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ, gọi là còn sức để
nói khi nào phải dậy học. Không phải lỗi tự ai cả! Thầy tôi chưa bao giờ sai
lời đối với tôi; nhưng tôi đã hoài công viết thư nói với thầy tôi rằng một sự
chậm trễ vài giờ cũng làm tôi bị nhục nhã ê chề ở quán trọ mà kỳ hạn trả
nửa tháng tiền nhà là những ngày nhất định, và đầy đọa tôi vào những cơn
đói quằn quại. Thầy tôi không tin. Các bậc cha me ở xa Pari không hình
dung được chuyện đó. ở tiệm cà-phê, họ hỏi xem tờ Sarivari, đọc những
chuyện hoang đường của Gavacni nói về những củ cà-rốt do sinh viên nhổ.
Có một lần tôi suýt nhổ trộm một củ tại cánh đồng Môngrugiờ để nhai
nguyên cả củ vừa bẩn vừa sống, nghiến ngấu vì bụng đang kêu ùng ục! Lúc
ấy tôi vừa lỡ mất hẹn của một người bạn có thể ăn chịu tại một quán lụp
xụp ở ngoại thành.

Vừa lúc tôi cúi xuống thì một người đi qua: tôi bỏ đi như một thằng ăn

cắp. Giá bị bắt chợt sớm hơn một chút, có lẽ tôi đã bị cáo là ăn trộm.

Chả! Mặc kệ, túng thì phải làm càn thôi!

Chính cuộc sống ở nhà trọ làm tôi khổ sở nhất. Tôi thường ở lẫn với

bọn vô lại và bọn trộm cắp.

Sáng hôm nọ, cảnh sát ăn vận thường dân đã nhân danh luật pháp

xông vào căn nhà ổ chuột của tôi, vây tôi trên chiếc giường nát như thủ
phạm một tội ác gì không rõ.

Họ đã vào lầm buồng. Chính tay ở buồng bên cạnh đã ăn cắp hoặc

hiếp dâm gì đó. Hắn có mặt ở nhà, đang hát nghêu ngao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.