CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 114

Sáng hôm sau, như mọi khi, Jane từ từ tỉnh giấc, cựa mình, khẽ lẩm bẩm

rồi rúc vào cơ thể ấm áp, rắn chắc tuyệt vời bên dưới thân mình, thậm chí
ngay cả trong giấc ngủ cô cũng biết đó là Grant. Jane chớp chớp mắt và
thấy trời vẫn còn tối, vì vậy cô lại nhắm mắt rồi quay sang vùi mặt vào cổ
anh.

“Trời sắp sáng rồi, em yêu”, Grant thì thầm qua những lọn tóc của Jane,

nhưng vẫn không thể bắt bản thân mình buông cô ra để ngồi dậy và mặc
quần áo. Bàn tay anh trượt khắp làn da trần mượt mà của cô, tiếp tục khám
phá mọi chỗ mà mình đã vuốt ve và âu yếm suốt đêm qua. Sự hưởng ứng
của cô vẫn đốt cháy anh. Jane cởi mở và phóng khoáng, ham muốn và dâng
hiến cho anh quá chân thật đã làm Grant quên cả hít thở.

Jane rên rỉ và anh kéo cô ngồi dậy, sau đó rướn người kéo mở vạt liều

và để ánh sáng lờ mờ tràn vào. “Em dậy chưa nào?”

“Vẫn chưa”, Jane càu nhàu, ngả người dựa vào anh và ngáp.

“Chúng ta phải đi thôi.”

“Em biết”, cô lẩm bẩm gì đó trong miệng, quơ tay tìm thấy thứ mà cô

cho là áo sơ mi của mình và bắt đầu cố gắng gỡ nó ra. Cái áo quá to, Jane ỉu
xìu dừng tay lại và đưa nó cho Grant. “Em nghĩ là áo của anh đấy. Nó quá
to so với em.”

Grant cầm lấy cái áo, còn Jane bò quanh tìm cho đến khi cô mò được

cái áo của mình dưới tấm mền mà họ đã nằm lên. “Anh không thể trộm một
chiếc xe tải hoặc cái gì đó tương tự sao?”, cô hỏi, thậm chí còn chẳng muốn
nghĩ đến phải cuốc bộ thêm một ngày nữa.

Anh không cười phá lên, nhưng cô có thể cảm thấy khóe môi anh giật

giật.

“Đó là phạm pháp, em biết mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.