CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 150

tối, và chỉ cho Jane thấy một phần trong mình mà chính bản thân cô cũng
không biết nó có tồn tại.

Vì có Grant, cô cảm thấy mình là một con người trọn vẹn, có khả năng

yên đương và đam mê, và là một người phụ nữ ấm áp, dâng hiến. Dù có biết
được anh từng là ai. Nhưng anh là con người, không phải một tạo vật siêu
nhiên nào có thể tan biến trong những khu rừng rậm trên thế giới. Anh có
thể chảy máu và bị thương. Anh có thể tươi cười, nụ cười trầm ấm làm rung
động tim cô. Sau khi có Grant, cô cảm thấy như bị ô uế chỉ bởi việc ngồi
cạnh Turego.

Jane cười khúc khích. “Nghe giống trong truyện trinh thám nhỉ! Ý anh

là gã ta làm gián điệp sao?”

“Không, dĩ nhiên là không rồi. Không quá lãng mạn vậy đâu! Hắn ta

thật sự chỉ là lính đánh thuê, được thuê là bất cứ loại việc bển thỉu nào, bởi
bất cứ ai.”

“Giống như bắt cóc em ư? Sao hắn lại làm vậy nhỉ? Ý em là, đâu có ai

trả tiền chuộc em đâu! Cha em thậm chí không thèm đếm xỉa tới con gái
mình, mà em thì chắc chắn chẳng có món tiền nào.”

“Có lẽ gã muốn thừ gì đó khác từ em”, hắn gợi ý.

“Nhưng em không có gì hết mà!”, cô xoay xở cố làm ra vẻ mặt cùng

giọng nói bối rối hoang mang, và Turego mỉm cười với cô.

“Có lẽ là chính em cũng không biết thôi.”

“Đó là cái gì nhỉ? Anh biết ư?”

“Vào lúc nào đó chúng ta sẽ tìm ra nó, cưng à.”

“Chẳng ai kể với em chuyện gì cả”, cô hờn dỗi bĩu môi. Jane cho phép

bản thân giữ cái bĩu môi đó trong khoảng ba mươi giây, rồi thì nôn nóng hỏi
hắn lần nữa như một đứa trẻ thiếu kiên nhẫn. “Chúng ta đang đi đâu đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.