CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 153

Đã bao lâu rồi? Năm phút? Mười phút? Hay ít hơn thế? Jane không biết,

nhưng đột nhiên cô thấy không thể chịu đựng thêm nữa và bước về phía
cánh cửa. Alfonso giơ tay ngáng đường cô.

“Tôi muốn gặp Turego”, cô nói một cách nôn nóng. “Đợi ở đây nóng

quá đi mất.”

“Cô phải ở lại đây”

“Không, tôi sẽ không ở đâu! Đừng ngớ ngẩn vậy, Alfonso, anh ấy sẽ

không phiền đâu. Anh có thể đi với tôi nếu anh không thể để tôi ra khỏi tầm
mắt của anh.”

Jane hụp đầu xuống dưới cánh tay Alfonso và mở cánh cửa trước khi

anh ta kịp chặn cô lại. Cố nén lại tiếng nguyền rủa, anh ta chạy theo sau,
lưng Jane đã lao qua cánh cửa và các căn phòng nối liền. Ngay khi vào đến
khu nhà kho chính, Jane đã nghe thấy tiếng nắm đấm nện vào da thịt và mặt
cô xanh mét không còn chút máu.

Có hai gã đang tóm chặt lấy Grant, giữ hai cánh tay để anh đứng thẳng

trong khi một gã khác đứng trước mặt, xoa xoa nắm đấm. Còn Turego đang
đứng một bên, mỉm cười tàn bạo. Đầu Grant gục xuống, máu đọng lại từng
giọt bên dưới chân anh.

“Sự im lặng của mày chẳng được gì ngoài thương tích nhiều hơn đâu,

anh bạn à!”, Turego nói, “Nói xem ai đã thuê mày, đó là tất cả những gì tao
muốn biết”.

Grant không nói câu nào, một trong những gã đó túm tóc anh giật ngược

ra sau. Ngay trước khi Alfonso tóm lấy cánh tay mình, Jane đã nhìn thấy
mặt Grant, cô giật mạnh tay lại.

“Turego”, cô kêu thét lên, kéo mọi sự chú ý dồn vào mình. Turego nhíu

mày. “Em dang làm gì ở đây. Alfonso, dẫn cô ấy về.”

“Không đi!”, cô hét lên, đẩy Alfonso ra. “Ở đó nóng lắm. Em sẽ không

ở lại đó đâu! Thật sự không thể chịu nổi. Em đã khổ sở trong rừng, cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.