CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 101

– Chó con! Chê ba phải không?
– Mình là người nhà quê mà. Ở đây, ai cũng nói con và mẹ là nhà quê.
Mình ở cù lao, người ta gọi mình là nhà quê hả ba?
– Ừ. Mẹ con có khỏe không?
– Lúc này, ngày nào mẹ con cũng khóc. Ba Hiếu đi đến nửa đêm mới về,
rồi ba Hiếu với mẹ cãi nhau. Ba Hiếu nói ba đi làm mẹ ở nhà ở không, rồi
nghĩ bậy bạ.
Bỉnh thở dài, đó là người phụ nữ của anh, đoạn đời hạnh phúc ngắn ngủi,
rồi cô bỏ anh, nỗi đau đớn mãi bây giờ vẫn mới nguyên.
– Ba ơi! Sao ba biết con ở đây mà thăm con vậy?
– Ông ngoại nói. Nhớ con quá nên ba đi thăm, một lát ba phải về cho kịp
tàu.
Thằng Kha phụng phịu:
– Con không cho ba đi, ba về nhà con đi.
– Đâu có được Bỉnh cười buồn:
– Ba là người không có nhà, biển là nhà của ba. Bây giờ mẹ con đi rồi, ba
phải ở với ồng ngoại, lo cho ông ngoại.
Thằng Kha xụ mặt:
– Vậy chừng nào ba đi thăm con nữa?
– Thỉnh thoảng.
– Hay là ba cho con đi với ba về nhà ông ngoại đi.
– Đâu có được, phải ba Hiếu và mẹ con bằng lòng kìa.
Thằng Kha hăm hở:
– Con sẽ xin mẹ.
Buổi chiều, Yến Linh vừa đến đón, thằng Kha nhanh nhảu chạy ào ra:
– Mẹ ơi! Ba Bỉnh thăm con thăm con, con gặp ba Bỉnh hồi sáng, ba Bỉnh
đâu có chết.
Yến Linh nhíu mày:
– Con nói là con gặp ba Bỉnh?
– Dạ. Ba đưa khô mực với cá khô bảo nói của ông ngoại cho.
Yến Linh sững sờ. Bỉnh còn sống và trả về.
Thằng Kha láu táu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.