CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 100

Em nên nghĩ như thế nào đây? Em có cảm giác là anh không còn yêu em
nữa.
– Mỗi ngày anh phải nói yêu em, cứ lặp mãi cái câu là anh yêu em, trong
khi đó bên ngoài, có những công việc khó khăn, anh muốn điên cả đầu, em
có biết không? Anh làm việc vì ai? Vì em và con mà thôi.
Nhìn đồng hồ, Trung Hiếu quáng quàng chạy vào nhà vệ sinh. Anh lật đật
đánh răng, thay quần áo, không kịp chải đầu, vội chạy ra xe lái đi.
Yến Linh buồn bực nhìn theo, tình yêu nồng nàn mới hôm nào, sao bây giờ
nảy sinh ra mâu thuẫn cãi nhau như thế này. Cô ghen sai ư? Anh cũng đâu
giải thích là trên ve áo của anh cô vết son môi. Đả phản bội nên anh vội
vàng "cả vú lấp miệng em". Có phải vì trong mắt mọi người, cô là một
người đàn bà bỏ chồng, với Bỉnh hay với anh, cô vẫn là người hai lòng, cho
nên anh cũng xem thường cô.
– Mẹ ơi! Lấy thức ăn cho con ăn, con còn đi học.
Thằng Kha rụt rè gọi Yến Linh. Yến Linh giật mình chùi nước mắt. Thấy
Yến Linh khóc thằng bé im thin thít, nó nhớ ba Bỉnh đâu có bao giờ mắng
mẹ.
Cầm miếng bánh mì trên tay mẹ đã kẹp thịt sẵn, nó không muốn ăn. Lúc
này, nó lại nhớ ba Bỉnh và ông ngoại.
– Bé Kha!
Thằng Kha tròn mắt, nó vụt hét to lên, hai chân nhảy cẫng:
– Ba!
Lao vào Bỉnh, nó ôm anh chặt cứng. Bỉnh xúc động bế nó lên quay vòng:
– Chó con! Con lớn quá, suýt chút nữa ba nhìn con không ra.
Bỉnh ôm hôn tới tấp lên mặt nó, thằng Kha sung sướng thỏ thẻ:
– Con nhớ ba với ông ngoại, mẹ nói ba chết rồi mà?
– Ừ. Ba cũng tưởng là không còn sống để gặp con, nhưng ông trời bào ba
chưa có số chết, nên ba về nhà.
Bỉnh đặt nó xuồng đất, anh nghiêng người ngắm nó. Thằng Kha ngắm lại
Bỉnh nó cưới nheo mắt:
– Ba đúng là ông nhà quê!
Bình phì cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.