CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 98

để con mình xúc phạm người khác. Người phụ nữ kia chẳng những không
mắng con mình mà còn giễu cợt:
– Con đã biết nó nhà quê hôi hám thì đừng có lại gần. Mẹ con nó là thứ dơ
bẩn, trốn chúa lộn chồng, con hiểu không?
Chị ta lôi thằng Tú đi. Yến Linh đứng chết lặng. Từ Kiên Lương, cô đã
chạy trốn miệng đời về đây, sao vẫn không được yên thân vậy. Người đời
sao lòng dạ quá độc ác. Yến Linh không dám khóc trước mặt thằng Kha, cô
cứ dắt nó lầm lũi đi. Nỗi buồn càng hằn thêm sâu hoắm.
Một buổi tối Yến Linh dật dờ, cô mong Trung Hiếu về hơn bao giờ hết.
Mười một giờ, Trung Hiếu mới về. Thằng Kha đi ngủ từ lúc chín giờ.
Trung Hiếu ôm qua vai yến Linh.
– Sau này em không cần đợi cửa anh, anh sẽ vào nhà bằng chìa khóa riêng.
– Anh có thể mỗi chiều về nhà đón con được không? Anh cứ bỏ con hoài,
tối anh về nó đã ngủ ...
– Thì sáng anh đưa con đến trường. Em ở nhà đi học lái xe đi, anh mua xe
cho em chạy. Đừng có nhà quê quá, thấy xe nhiều là ríu cái chân.
Lại nhà quê! Hai cái từ ấy được lặp lại, khơi bùng cơn giận trong lòng Yến
Linh. Cô hét lên:
– Đúng là em nhà quê, em không sao văn minh bằng cô Bạch Hoàn.
Trung Hiếu ngạc nhiên tròn mắt:
– Sao em lại hét lên và tự ái với hai chữ nhà quê" vậy? Lại mặc cảm nữa
phải không?
Yến Linh bật khóc:
– Nếu anh là em, anh sẽ thấy em không chịu nổi với hai chữ "nhà quế .
Trung Hiếu nhún vai:
– Anh chẳng thấy có gì tự ái cả. Anh mệt lắm, em lấy giùm anh bộ đồ anh
đi tắm đây, sáng còn trở lên Đồng Nai.
– Anh lại đi với cô Bạch Hoàn nữa phải không?
– Cô ấy là giám đốc, còn anh là kỹ sư phụ trách phần kỹ thuật, sao không đi
được. Hôm nay em làm sao vậy?
– Anh ... xin nghỉ làm chỗ này đi.
– Anh đang được trả lương đến năm trăm đô một tháng, gần chín triệu đồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.