CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 97

anh nghe cô nói hay chơi với thằng Kha một lát. Nhưng mới nói vài lời,
Trung Hiếu đã che miệng ngáp:
– Anh buồn ngủ quá, anh đi ngủ. Sáng, em nhớ gọi anh dậy sớm nghẹn.
Thay quần áo, Yến Linh đi ra đường để đến trường đón con. Đường thành
phố xe nhiều quá. Yến Linh không dám đi xe, chiều nào hai mẹ con cũng đi
bộ về nhà.
Thằng Kha nhăn nhó:
– Mỏi chân quá mẹ ơi. Phải có ba Bỉnh, thế nào ba cũng cõng con.
Yến Linh cười gượng:
– Sao con lại nhắc đến ba Bỉnh vậy?
– Tại con nhớ ba Bỉnh, con nhớ ông ngoại, khi nào mình về thăm ông ngoại
hả mẹ?
Yến Linh lúng túng:
– Phải đợi ba về mẹ hỏi ba đã, mà con đang đi học mà.
– Tối nay, con sẽ hỏi.
Thằng Kha hăm hở nói, nó chỉ vào thằng Toản vừa lên xe mẹ nó.
– Sao mẹ hổng mua xe như vậy chở con đi?
– Mẹ đâu dám chạy xe.
– Mẹ dở ẹc. Mua xe chạy đi mẹ. Thằng Toản nó mắng con là con của con
mẹ nhà quê, mày cũng là thằng nhà quê. Nhà quê là cái gì hả mẹ?
– Tại mình không phải là dân Sài Gòn, nên người ta bảo mình là dân nhà
quê.
Thằng Kha gật đầu như hiểu biết. Nó bỗng giật mình vì một người chen
lên.
Thằng Tú chỉ vào mặt nó:
– Mẹ! Cái thằng nhà quê này nè, hồi sáng nó giẫm lên giày con.
Thằng Kha trợn mắt cãi lại:
– Hồi nào, bạn đừng có nói oan cho tôi nghen!
Thằng Tú phun bãi nước bọt:
– Hổng phải nữa hả? Đồ nhà quê kệch cỡm, nhìn cái mặt mày với mẹ mày,
tao thấy chữ "phèn trên mặt. Đồ nhà quê!
Yến Linh cau mày nhìn thằng bé. Không thể tưởng tượng người mẹ im lặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.