CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 119

phải gác sang một bên chứ, nhưng chẳng lẽ anh lại khó chịu, nên gật đầu:
– Vậy khi nào em về?
– Trưa.
Chỉ như vậy, Bạch Hoàn lôi Thư Anh đi. Đi một khoảng xa vào thang máy,
Thư Anh mới nháy mắt:
– Em không tội nghiệp khi bỏ hắn một mình à?
– Tại nghiệp cái gì! - Bạch Hoàn xẵng giọng - Từ hôm cưới đến nay, em
bực mình muốn chết mà phải ráng dằn lòng. Nhưng mà có hắn là tấm bình
phong cho cũng được. Bây giờ mình đi đâu?
– Về phòng của "anh" đi. Bộ em nói mấy ngày nay, "anh" không nhớ em
sao? Nhớ và ghen nữa, em có hắn cũngkhông được bỏ "anh" nghen.
Kéo mạnh Bạch Hoàn vào mình, Thư Anh cúi tìm môi Bạch Hoàn, hai
người hôn nhau say đắm.
Thang máy dừng lại, hai người ra khỏi thang máy, đi nhanh về căn phòng
của Thư Anh, và bây giờ mới là giây phút bày tỏ thương nhớ ...
– Này, Bạch Hoàn! Em thích chúng mình như thế này hơn là em với hắn
chớ?
– Dĩ nhiên rồi. Tội cho hắn bỏ vợ, nhưng dù sao thì hắn cũng được đền bù
ngồi vào chiếc ghế giám đốc kỹ thuật. Ba em thì hoàn toàn tin em đã quên
được anh chịu lấy chồng.
– Nhưng mà nghĩ em với hắn, "anh" không chịu được.
– Thôi mà cưng?
Bạch Hoàn vuốt ve gương mặt Thư Anh, cô lại hôn Thư Anh say đắm ...
Trung Hiếu bực dọc đi qua đi lại. Sáng ngày hôm qua, Bạch Hoàn rời
phòng nói là trưa về, thế mà một ngày rồi một đêm, cô vẫn chưa về. Bây
giờ là tám giờ sáng. Tuần trăng mật của anh "quái dị" như vậy sao?
Có khi nào là Bạch Hoàn đã xảy ra điều gì bất trắc, mà anh thì cứ ở trong
phòng đợi cô? Phải đi báo cảnh sát.
Trung Hiếu lao lại cửa cũng vừa lúc cánh cửa bị đẩy vào. Bạch Hoàn trở về
trong bộ cánh mệt mỏi, quần áo xộc xệch. Chưa bao giờ anh thấy Bạch
Hoàn trong tình trạng như thế này, Trung Hiếu lo lắng:
– Em đi đâu vậy, sao không gọi điện thoại cho anh? Em có biết là suốt đêm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.