CÂY BÁCH BUỒN - Trang 155

ta.
Lord đi đi lại lại, cuối cùng nói:
- Ta không thể phủ nhận cái việc như thế là có thể được. Nhưng Elinor
Carlisle là một phụ nữ trẻ trung, điềm đạm, sáng suốt. Tôi không nghĩ cô ta
bị lôi cuốn vì lòng thương hại mà quên mất nguy hiểm rủi ro. Hơn nữa, cô
ta chắc đã biết cái sự rủi ro ấy là như thế nào rồi. Cô ta sẽ có khả năng bị
kết tội sát nhân.
- Như vậy là cậu không nghĩ rằng cô ta làm việc đó?
Lord chậm rãi nói:
- Tôi nghĩ đàn bà có thể làm một việc như vậy cho chồng mình, cho con
mình, hoặc cho mẹ mình, có lẽ thế. Tôi không nghĩ cô ta làm việc đó cho
một người cô, cho dẫu cô ta có thể có lòng thương yêu đối với người cô ấy.
Tôi cũng nghĩ rằng trong bất cứ trường hợp nào cô ta sẽ chỉ làm việc đó
nếu như người này thật sự đang bị đau khổ không chịu đựng nổi.
Poirot trầm ngâm nói:
- Có lẽ cậu nói đúng.
Rồi nói tiếp:
- Cậu có nghĩ tình cảm của Roderick Welman có thể đã bị tác động đủ để
khiến cho ông ta làm một việc như vậy không?
Lord tức giận đáp:
- Y chẳng có gan làm thế!
Poirot nói khẽ:
- Tôi lấy làm lạ. Cậu ơi, về mặt nào đó, cậu đã đánh giá thấp cái anh chàng
kia đấy.
- Ồ, y thông minh, có trí thức và các đức tính khác, có lẽ thế.
- Đúng thế - Poirot nói - Ông ta lại có duyên nữa. Phải, tôi đã cảm thấy thế.
- Ông đã thấy thế à? Tôi thì chẳng bao giờ…
Rồi Lord nghiêm chỉnh nói:
- Thế nào, ông Poirot, không có gì sao?
Poirot nói:
- Các cuộc điều tra của tôi, cho đến lúc này không được may mắn. Bao giờ
chúng cũng đưa về cùng một chỗ. Không có ai chắc được hưởng lợi do cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.