CÂY BÁCH BUỒN - Trang 156

chết của Mary Gerrard. Không có ai thù ghét Mary Gerrard - ngoại trừ
Elinor Carlisle. Chỉ có một câu hỏi mà có lẽ chúng ta có thể tự đặt cho
mình. Có lẽ chúng ta có thể nói là: Có kẻ nào ghét Elinor Carlisle không?
Bác sĩ Lord chậm chạp lắc đầu:
- Tôi không biết nữa… Ông định nói là… có kẻ nào đó có thể hãm hại cô ta
về tội ấy?
Poirot gật đầu nói:
- Đó là một suy đoán xa vời, mà cũng chẳng có gì chứng minh được cả - có
lẽ ngoại trừ sự hoàn toàn của sự lệ này chống lại cô ta.
Ông nói cho Lord biết về bức thư nặc danh.
- Cậu thấy đấy, bức thư đó khiến cho có thể phác ra những nét chính của
một sự lệ rất trầm trọng chống lại cô ta. Cô ta đã được cảnh giác là có thể
hoàn toàn bị gạt ra ngoài di chúc của bà cô - và cô gái này, kẻ xa lạ này có
thể được tất cả tiền bạc. Vì thế, lúc bà cô thều thào đòi mời luật sư, thì
Elinor không phó mặc số mệnh nữa, mà lo lắng sao cho bà lão kia phải chết
trong đêm đó.
Lord kêu lên:
- Thế còn Roderick Welman? Y chắc cũng mất mát chứ?
Poirot lắc đầu:
- Không đâu, bà ta mà làm di chúc thì ông ta có lợi. Nếu bà ta chết đi không
để lại di chúc thì ông ta chẳng được gì cả, cậu nhớ thế. Elinor là bà con gần
nhất.
Lord nói:
- Nhưng y sẽ kết hôn với Elinor.
Poirot nói:
- Đúng thế. Nhưng cậu nhớ là ngay sau đó thì việc đính hôn đã bị hủy bỏ -
ông ta đã tỏ cho cô ta biết là mình muốn được tự do.
Lord rên rỉ, bưng đầu, nói:
- Thế là lại trở lại cô ta rồi. Lần nào cũng thế.
- Đúng thế. Trừ phi…
Ông im lặng một phút, rồi nói:
- Có một cái gì đó…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.