CÂY BÁCH BUỒN - Trang 182

- Cái gì thế?
Poirot nói:
- Khi tôi gặp Elinor Carlisle, cô ta nói với tôi về những bông hồng. Chính
lúc đó tôi mới bắt đầu trông thấy - không phải là ánh sáng ban mai đâu, mà
là một làn sáng thoáng hiện mà người ta chợt thấy trên con tàu sắp ra khỏi
đường hầm. Đó không phải là ánh sáng ban mai, nhưng là hứa hẹn của ánh
sáng ban mai.
Lord gay gắt nói:
- Cô ta đã nói gì với ông?
- Cô ta nói với tôi về thời thơ ấy, chơi đùa tại đây trong khu vườn này, cô ta
và Roderick Welman đứng về hai phe khác nhau. Họ là địch thủ, vì cậu ta
thích bông hồng trắng của nhà York - lạnh lùng, khắc khổ - còn cô ta thì
thích hồng đỏ, bông hồng của nhà Lancaster. Những bông hồng đỏ có
hương thơm và màu sắc, có đam mê và nhiệt tình. Cậu ạ, đó chính là sự
khác biệt giữa Elinor Carlisle và Roderick Welman.
Lord nói:
- Có đó có cắt nghĩa… điều gì không?
Poirot nói:
- Nó cho thấy Elinor Carlisle là người nồng nàn, sôi nổi, tự cao, kiêu hãnh,
đã yêu tuyệt vọng một người không có khả năng yêu mình.
Lord nói:
- Nhưng tôi hiểu cô ta. Tôi hiểu cả hai người ấy. Bây giờ chúng ta hãy trở
lại một lần nữa cái chỗ đã dọn sạch trong bụi cây kia.
Họ đi tới đó trong yên lặng. Khuôn mặt tàn nhang của Lord lộ vẻ băn
khoăn, tức tối.
Khi đến nơi Poirot đứng im một lát, Lord nhìn ông.
Bỗng nhà thám tử nhỏ thó thốt ra một tiếng thở dài bực tức, nói:
- Thực ra rất là đơn giản. Cậu không nhận thấy cái lý luận sai lầm, tai hại
của cậu sao? Theo thuyết của cậu, thì có một kẻ nào, một người đàn ông, có
lẽ đã quen biết Mary Gerrard ở Đức, đã đến đây định giết chết cô ta.
Nhưng, cậu ạ, hãy nhìn đây, hãy nhìn đây. Hãy dùng hai con mắt của thân
xác cậu, bởi vì mắt của trí óc hình như không phục vụ cậu. Từ chỗ này cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.