CÂY BÁCH BUỒN - Trang 181

- Chỗ này có cảm giác như là một nấm mồ.
Poirot nói:
- Nếu tường vách mà biết nói năng. Chính tại nơi đây, trong khu nhà này,
đã bắt đầu toàn thể câu chuyện.
Ông ngừng lại, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
- Có phải Mary Gerrard đã chết trong căn phòng này không?
Lord nói:
- Người ta thấy cô ta ngồi trên chiếc ghế kia bên cửa sổ.
Poirot trầm ngâm nói:
- Một cô gái trẻ trung - xinh đẹp - mơ mộng. Cô ta có mưu đồ tính toán gì
không? Cô ta có phải là con người cao cấp, làm điệu bộ màu mè không? Cô
ta có hiền thục, dịu dàng, không chút toan tính mưu mẹo- chỉ là một gái
thanh xuân bắt đầu cuộc sống - một cô gái giống như đóa hoa không?
Lord nói:
- Dù cô ta là gì đi chăng nữa, thì cũng đã có kẻ nào muốn cô ta chết.
Poirot nói khẽ:
- Tôi tự hỏi là…
Lord chằm chằm nhìn ông ta nói:
- Ông muốn nói gì thế?
Poirot lắc đầu:
- Chưa đâu.
Rồi nói sang hướng khác:
- Chúng ta đã đi lượt khắp khu nhà. Chúng ta đã xem xét tất cả những gì
cần thấy ở đây. Giờ thì chúng ta hãy xuống nhà sau.
Tại đây tất cả cũng đều ngăn nắp, phòng đầy bụi bặm, nhưng sạch sẽ gọn
gàng, không còn đồ đạc cá nhân nữa. Hai người chỉ dừng lại đây có mấy
phút. Khi họ bước ra ngoài nắng, Poirot chạm phải lá của một cây hồng leo
trên giàn lưới mắt cáo. Bông hoa màu hồng, tỏa hương thơm ngát. Ông nói
khẽ:
- Cậu có biết tên của cây hồng này không? Đó là Zephyrin Dronghin đấy
cậu ạ.
Lord bực tức nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.