CÂY BÁCH BUỒN - Trang 180

Poirot trầm ngâm nói:
- Cảnh sát lục lọi rất cẩn thận. Họ không bỏ sót mấy.
Lord hùng hổ nói:
- Chẳng có bằng chứng gì tỏ ra là Elinor đã dùng ống thuốc đó cả. Tôi cho
là có kẻ nào đó đã trông chừng cô ta từ phía bụi cây bên ngoài. Khi cô ta
xuống nhà săn, y thấy có dịp liền lẻn vào mở ống thuốc, lấy ra mấy viên,
bóp ta ra rồi bỏ vào bánh xăng-uých. Y không biết mình đã làm rách nhãn
hiệu thuốc, mẫu giấy đó đã rơi xuống chỗ kẽ nứt. Y vội vã lẻn ra, cho xe
chạy rồi ra đi.
Poirot thở dài:
- Cậu vẫn còn chưa thấy đâu. Một con người thông hiểu mà lại có thể đần
độn như vậy, thì thực là lạ.
Lord tức giận hỏi:
- Ông muốn nói là ông không tin có một kẻ nào đó đứng trong những bụi
cây kia nhìn vào cửa sổ này?
Poirot nói:
- Có chứ, tôi tin là thế.
- Thế thì chúng ta cần phải tìm cho ra kẻ đó là ai?
Poirot nói khẽ:
- Tôi nghĩ chúng ta sẽ chẳng phải tìm kiếm đâu xa.
- Ông muốn nói là ông biết?
- Tôi có một ý nghĩ rất sắc sảo.
Lord chậm rãi nói:
- Thế ra là bọn nô dịch của ông điều tra ở Đức, đã đem lại cho ông một cái
gì đó.
Poirot vỗ vỗ vào trán nói:
- Cậu ơi, tất cả đều ở đây, ở trong đầu tôi. Thôi, chúng ta hãy đi xét quanh
khu nhà.
Sau cùng họ đứng trong gian phòng Mary Gerrard đã chết.
Khu nhà có một bầu không khí kỳ dị trong căn phòng này; nó hình như vẫn
còn sống với biết bao kỷ niệm và những điềm báo trước.
Lord mở toang một cửa sổ ra. Chàng hơi rùng mình nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.