CÂY BÁCH BUỒN - Trang 178

- Sáng hôm đó đã có một kẻ nào ở đây - kẻ ấy không phải là Elinor
Carlisle, không phải là Mary Gerrard, cũng không phải là bà Hopkins.
Poirot nói:
- Điều này thực rất đáng lưu ý. Chúng ta hãy điều tra xem. Chúng ta hãy
xét xem, chẳng hạn như, giả sử có một người đàn ông (hay đàn bà) muốn
đến gần khu nhà mà không để ai trông thấy thì họ phải làm thế nào?
Ở giữa chừng đường đi có một lối rẽ xuyên qua bụi cây. Họ bước theo lối
này; đến một khúc quanh. Lord nắm lấy cánh tay Poirot, trỏ một cái cửa sổ.
Lord nói:
- Đó là cửa sổ của nhà kho, Elinor Carlisle đã cắt bánh xăng-uých ở đó.
Poirot nói khẽ:
- Và từ chỗ này, có kẻ nào đã có thể trông thấy cô ta cắt bánh. Nếu tôi nhớ
đúng thì hôm đó cửa sổ mở.
Lord nói:
- Cửa sổ mở rộng. Hôm ấy trời nóng bức, ông nhớ thế.
Poirot đăm chiêu nói:
- Thế thì có kẻ nào muốn núp xem việc gì đang diễn ra, thì đây đúng là một
chỗ tốt.
Hai người đi quanh quẩn đây đó mỗi người một phía, Lord nói:
- Ở đây có một chỗ - đằng sau các bụi cây này. Cây cỏ bị giẫm nát. Bây giờ
đã mọc lại rồi, nhưng ông có thể thấy đủ rõ.
Poirot bước tới chỗ Lord, trầm ngâm nói:
- Đúng thế, chỗ này thực tốt. Khuất kín lối đi, qua kẽ các bụi cây có thể
nhìn rõ cửa sổ. Nào, bây giờ ta hãy nghĩ xem cái gã đó đã làm gì khi đứng
ở đây? Có lẽ y hút thuốc lá chăng?
Họ cúi xuống, xem xét mặt đất, gạt lá và cành cây sang bên. Bỗng Poirot
thốt lên tiếng lầm bầm.
Lord thẳng người lên hỏi:
- Cái gì thế?
- Một hộp quẹt, cậu ạ. Một hộp quẹt rỗng bị giẫm vùi xuống đất, ướt đẫm
và mục nát.
Rất cẩn thận và nhẹ nhàng, Poirot nhấc hộp đó lên. Sau cùng ông bày lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.