CÂY BÁCH BUỒN - Trang 185

ông nghĩ khác thế, thì xin hãy nói có sách, mách có chứng cho. Tôi không
giấu diếm gì - không giấu diếm gì cả. Tôi sẵn sàng tuyên thệ, đứng trước
tòa mà nói như vậy.

Poirot không chủ tâm ngắt lời. Ông biết quá rõ cách đối xử với một người
đàn bà đang tức giận. Ông để mặc cho bà Hopkins bùng nổ lên rồi kìm nén
xuống. Rồi sau đó ông nói - một cách bình thản, hòa nhã.
Ông nói:
- Tôi không có ý nói là có một điều gì về tội ác đó mà bà đã không nói ra.
- Thế thì ông đã gợi ý gì, tôi muốn được biết?
- Tôi xin bà cho biết sự thực - không phải về cái chết, mà về cuộc đời của
Mary Gerrard.
- Ồ! - Bà Hopkins có vẻ hơi thoáng ngạc nhiên, nói - Té ra là ông muốn
biết thế? Nhưng điều đó có dính dáng gì với vụ sát nhân này đâu?
- Tôi không nói là có dính dáng. Tôi nói là bà đã khước từ không cho biết
về cô ta.
- Tại sao tôi lại không được thế cơ nhỉ - nếu điều đó chẳng dính dáng gì với
tội ác kia?
Poirot nhún vai:
- Tại sao bà lại thế?
Bà Hopkins bừng đỏ mặt nói:
- Bởi vì đó là phép lịch sự thông thường. Bây giờ tất cả họ đều đã chết rồi -
mọi người có liên hệ đều đã chết rồi. Chẳng còn phải là phận sự của ai khác
nữa.
- Nếu đó chỉ là sự phỏng đoán - có lẽ không phải thế. Nhưng nếu bà biết sự
thực, thì lại khác.
Bà Hopkins chậm rãi nói:
- Tôi không hiểu đúng ông muốn nói gì?
Poirot nói:
- Tôi xin giúp bà. Tôi đã nghe lời nói bóng gió của cô O’Brien, tôi đã trò
chuyện lâu với bà Slattery, bà ta nhớ rất dai những việc xảy ra cách đây hơn
hai chục năm. Tôi xin nói để bà biết đúng những gì tôi đã nghe được. Cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.