CÂY BÁCH BUỒN - Trang 213

Nhưng chẳng có gì thực tại nữa. Mọi sự đều quay cuồng quái dị. Đen là
trắng, đỉnh là đáy, đông là tây… Mình không phải là Elinor Carlisle; mình
là “con bị cáo”. Rồi, hoặc là họ treo cổ mình, hoặc là họ thả mình ra, thì
cũng sẽ chẳng còn gì giống như xưa nữa. Nếu có một cái gì - chỉ một cái
lành mạnh thôi để mà giữ chắc…

Có lẽ đó là khuôn mặt của Peter Lord với những vết tàn nhang và dáng vẻ
lạ thường là vẫn y nguyên…”

Bây giờ ngài Edwin đã nói đến đâu rồi?
- Xin ông cho biết tình cảm của cô Carlisle lúc ấy đối với ông ra sao?
Roddy trả lời rành rẽ:
- Tôi xin thưa rằng cô ta rất thân với tôi, nhưng chắc chắn là không say đắm
yêu tôi.
- Ông có coi cuộc đính hôn của ông và cô Carlisle là tốt đẹp không?
- Ồ, hoàn toàn tốt đẹp. Chúng tôi đã có chung nhiều thứ.
- Thưa ông Welman, xin ông nói cho bồi thẩm đoàn biết đúng tại sao việc
đính hôn đã bị hủy bỏ.
- Thưa, sau khi bà Welman mất, việc ấy làm cho chúng tôi sững sờ, khích
động. Tôi không thích cái ý nghĩ kết hôn với một phụ nữ giàu có trong khi
mình không có một đồng xu dính túi. Thực sự là việc đính hôn đã được hủy
bỏ do sự đồng ý thỏa thuận của chúng tôi. Chúng tôi đều cảm thấy dịu nhẹ
đi.
- Bây giờ xin ông cho chúng tôi biết quan hệ của ông với Mary Gerrard là
như thế nào?
“Ôi, Roddy, Roddy đáng thương, anh hẳn phải căm ghét tất cả sự này”.
- Tôi nghĩ cô ta rất khả ái.
- Ông có yêu cô ta không?
- Thưa, chỉ đôi chút thôi.
- Lần cuối cùng ông gặp cô ta là vào lúc nào?
- Để tôi nghĩ xem. Chắc hẳn là ngày mùng năm hay mùng sáu tháng bảy.
Ngài Edwin nói, giọng hơi đanh thép.
- Tôi nghĩ ông đã gặp cô ta sau đó.
- Thưa không, tôi đi ra nước ngoài - sang Vinice và Dalmatia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.