CÂY BÁCH BUỒN - Trang 23

nữa, cũng nói làm điều dưỡng. Mình cứ tưởng rằng nó muốn làm cái gì tốt
hơn thế chứ, với cái tiếng Pháp, tiếng Đức, cái tài chơi đàn piano và tất cả
các môn mà nó học được ở cái trường lớn của nó, và trong các chuyến nó
đi du lịch nước ngoài.
Mary nói gay gắt:
- Làm điều dưỡng bệnh viện đối với tôi thế là quá đủ rồi.
- Phải rồi, và chẳng bao lâu nữa cô sẽ chẳng làm gì, phải thế không nào?
Rồi cô sẽ khuệnh khoạng, làm bộ làm tịch, làm duyên làm dáng, ra cái vẻ ta
đây tiểu thư đài các, chẳng mó tay đến việc gì. Đồ lười chảy thây, cô là thế
đó, con gái của tôi ạ.
Mary rưng rưng nước mắt, phản đối:
- Không đúng thế đâu, bố ạ. Bố không có quyền nói con như vậy.
Bà Hopkins với vẻ rầu rầu, hóm hỉnh nói xen vào:
- Chỉ chút xíu thôi, vì thời tiết sáng nay, phải thế không nào? Thực ra ông
không có ý định nói thế đâu, ông Gerrard ạ. Mary là cô bé tốt và là con gái
ngoan của ông.
Gerrard nham hiểm nhìn con gái nói:
- Bây giờ nó không phải là con gái của tôi - với cái tiếng Pháp của nó, với
câu chuyện và lối nói điệu đà màu mè của nó. Chà!
Lão quay ngoắt, đi trở vào nhà săn.
Lệ còn đọng trên mắt. Mary nói:
- Cô xem đấy, biết bao nhiêu khó khăn. Ông ta không biết điều chút nào.
Ông chẳng bao giờ ưa cháu ngay cả khi cháu còn bé. Mẹ cháu lúc nào cũng
bênh vực cháu.
Bà Hopkins dịu dàng nói:
- Cháu đừng buồn. Những việc ấy là để thử thách ta đó thôi. Trời ơi, cô
phải đi gấp đây. Sáng nay mình được một phen.

Đứng trông cái hình dáng mau mắn rút lui ấy, Mary Gerrard thấy mình lẻ
loi, nghĩ rằng chẳng có ai là thực sự tốt cả; chẳng ai thực giúp đỡ mình
được. Bà Hopkins dù có tử tế chăng nữa, cũng chỉ lấy làm vừa lòng về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.