CÂY BÁCH BUỒN - Trang 21

hoài cháu là tiểu thư đài các. Thực ra, cháu đâu có muốn ngồi không, chẳng
làm gì.
- Cô biết cháu không thế.
- Chỉ phiền là học nghề gì cũng tốn kém cả. Bây giờ cháu biết tiếng Đức
khá giỏi, cháu có thể làm một việc gì đó với thứ tiếng này. Nhưng cháu
nghĩ cháu thật sự muốn làm điều dưỡng tại bệnh viện. Cháu thích nghề điều
dưỡng và bệnh nhân.
Bà Hopkins nói thẳng thực.
- Cháu phải có sức mạnh như trâu mới được. Phải nhớ thế nhé.
- Cháu khỏe lắm. Cháu thực sự thích nghề điều dưỡng. Em của mẹ cháu, ở
Tân Tây Lan đã làm điều dưỡng. Như vậy là nghề này nằm sẵn trong máu
cháu, cô thấy đấy.
- Thế còn nghề xoa bóp thì sao? - Bà Hopkins gợi ý - Hay là Norland nhé?
Cháu yêu thích trẻ nít. Làm nghề xoa bóp lại nhiều tiền nữa.
Mary hồ nghi nói:
- Học nghề ấy tốn tiền lắm, phải không cô? Cháu mong được thế lắm -
nhưng thế là cháu quá tham lam - bà ta đã giúp cháu nhiều rồi.
- Cháu có ý nói đến bà Welman à? Thực vô lý. Theo ý cô, bà ta còn chịu ơn
cháu về việc này là đằng khác. Bà ta đã cho cháu học quá bảnh, nhưng
chẳng phải là cái học đem lại cho cháu được gì nhiều. Cháu không thích
dạy học hay sao?
- Cháu không đủ trí thông minh.
Bà Hopkins nói:
- Trí óc thì có người thế nọ, kẻ thế kia chứ. Mary ạ, nếu cháu theo lời cô
khuyên, thì cháu hãy nên kiên trì trong lúc này. Theo ý cô, như cô đã nói
đó, bà Welman chịu ơn cháu, nên sẽ giúp cháu bắt đầu việc kiếm kế sinh
nhai. Cô tin rằng bà ta có ý muốn làm như vậy. Nhưng thực sự là bà ta yêu
thương cháu, bà ta không muốn mất cháu.
Mary nói:
- Ồ! - Nàng thở ra hơi mạnh - Cô có thực nghĩ là như vậy không?
- Về điều ấy cô chẳng nghi ngờ chút nào cả. Bà lão già yếu, hầu như không
tự lo liệu nổi, bại nửa người, chẳng có gì, chẳng có ai làm cho vui được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.